Nhà sản xuất hỏi Giang Thư Niên có thể nhanh chóng vào đoàn không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định liền nói họ sẽ chuẩn bị hợp đồng ngay, ngày mai có thể ký, kịch bản cũng đưa cho anh một bản, bảo anh nhanh chóng học thuộc.
Giang Thư Niên hiện tại không có công ty quản lý, sẽ ký hợp đồng trực tiếp với tư cách cá nhân.
Giang Thư Niên không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ra khỏi phòng nghỉ không nhịn được đi tìm Dư Ngạn Thần để chia sẻ tin vui.
Dư Ngạn Thần đã hóa trang xong, đang thay trang phục chờ quay, nghe tin cũng vô cùng vui mừng: “Tôi biết ngay diễn xuất của cậu không thành vấn đề mà, anh em, sau này giàu sang đừng quên nhau nhé.”
Giang Thư Niên cũng cười: “Đó là điều đương nhiên. Cậu cứ bận đi, tôi đi xem bé con đây.”
“Được.”
Giang Thư Niên bước chân nhẹ nhàng đi đến xe của quản lý Dư Ngạn Thần. Lúc này bé con đang xem phim hoạt hình trên xe, nhưng khi nghe thấy tiếng ba, bé lập tức ngẩng đầu, nhảy xuống ghế như mèo con, chạy lại nhảy nhót bên chân Giang Thư Niên: “Ba ba! Ba ba!”
Tình cảm của trẻ con rất dạt dào và bộc trực, rất dễ mang lại cảm giác thỏa mãn cho người lớn. Giang Thư Niên vừa nhìn thấy con trai, tâm trạng vốn đã tốt nay càng tốt hơn. Anh bế con trai lên, hôn hôn lên má bé: “Nặc Nặc có ngoan không?”
“Nặc Nặc rất ngoan ạ ~” Giang Vân Nặc cũng hôn lại ba.
Tiểu Quất cũng cười chào hỏi: “Giang ca thử vai thuận lợi chứ ạ? Bé con siêu ngoan luôn, còn biết hát nữa đó.”
Bé con nghe vậy ngượng ngùng mà rúc vào lòng Giang Thư Niên: “Là chị Tiểu Quất muốn nghe ạ.”
Giang Thư Niên không nhịn được cười, trả lời Tiểu Quất: “Thành công rồi, ngày mai có thể ký hợp đồng.”
“Vậy thì tốt quá rồi, nhiệm vụ chăm sóc Nặc Nặc cứ giao cho em!” Tiểu Quất xung phong nhận việc.
Giang Thư Niên cũng đang suy nghĩ về chuyện này. Nhờ Tiểu Quất giúp đỡ trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng không thể làm phiền cô ấy mãi được.
Nếu sau này công việc nhiều, hoặc phải bay đi nơi khác tham gia hoạt động, biểu diễn thương mại, chắc chắn không thể mang bé con theo để di chuyển vất vả như vậy.
Bé con còn quá nhỏ, anh không đành lòng.
Nếu có thể có một công việc mà có thể mang theo bé con cùng làm thì tốt, hoặc là… tìm thấy người cha còn lại của bé con.
Dư Ngạn Thần hôm nay không có nhiều cảnh quay, dự kiến 8 giờ tối có thể quay xong. Anh ấy đã thuê một căn hộ sang trọng ở thành phố này, vừa hay có hai phòng ngủ, liền nhiệt tình mời Giang Thư Niên đến ở cùng.
Giang Thư Niên từ chối mãi không được, đành phải đồng ý, đồng thời cũng nói bữa tối sẽ do anh nấu.
Chiều nay thời gian còn sớm, Giang Thư Niên không đợi ở phim trường. Anh muốn dẫn bé con đi chơi.
Anh kiểm tra hướng dẫn, ở đây có một công viên trẻ em rất vui, nằm ngay trong trung tâm thương mại. Họ trực tiếp bắt taxi đi đến đó.
Giang Vân Nặc vừa xuất hiện ở công viên trẻ em, liền thu hút sự chú ý của hầu hết các nhóc tỳ khác, tranh nhau đòi chơi cùng bé.
Bé con đã rất thành thạo trong việc xử lý tình huống kiểu này, dù sao ở quê nhà cũng đã trải qua vô số lần rồi.
Bé nhanh chóng làm quen với tất cả các bạn nhỏ và chơi đùa cùng nhau.
Toàn bộ công viên trẻ em tràn ngập tiếng cười vui vẻ của các bạn nhỏ.
Giang Thư Niên với vẻ ngoài nổi bật cũng thu hút sự chú ý của một số phụ huynh, họ đến bắt chuyện với anh: “Con nhà anh sao mà đẹp quá vậy, chắc mẹ của bé cũng là đại mỹ nhân phải không.”
Câu khen này không sai, nhưng đối với Giang Thư Niên thì lại không phù hợp, dù sao bé con là do anh sinh ra. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Giang Thư Niên mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn lời khen, bé thực sự rất đẹp.”
Anh trước đây đã cẩn thận xem xét ngoại hình của bé con, môi và khuôn mặt rất giống anh, nhưng lông mày và đôi mắt lại không hoàn toàn giống, có thể là giống người cha còn lại.
Vậy nên, người đàn ông kia chắc hẳn cũng có ngoại hình không tồi.
Bé con chơi ở công viên trẻ em hơn một giờ thì hơi mệt, lon ton chạy đến tìm Giang Thư Niên uống nước, rồi lưu luyến nói lời tạm biệt với những người bạn mới.
Giang Thư Niên cũng không vội vàng về chỗ Dư Ngạn Thần, mà đi đến câu lạc bộ năm đó, đứng cách một con phố mà nhìn sang.
Bốn năm đã trôi qua, câu lạc bộ vẫn không có gì thay đổi, vẫn sang trọng và kín đáo. Giang Thư Niên biết đây là câu lạc bộ thành viên, không có thẻ thành viên thì ngay cả cổng lớn cũng không vào được.
Anh thở dài, rốt cuộc phải làm thế nào để tìm cha cho bé con đây.
Bé con thấy Giang Thư Niên nhìn đối diện ngây người, dịu dàng hỏi: “Ba ơi, đây là đâu ạ?”
“Là nơi bé con đến đó.”
Mặc dù đã bốn năm trôi qua, Giang Thư Niên vẫn chưa thể quên cảm giác đêm đó như đá bị xay đi xay lại, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng anh rất biết ơn, bởi vì anh có bé con.
“Oa!” Giang Vân Nặc kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Vậy Nặc Nặc thích nơi này!”
Giang Thư Niên: … Vẫn là đừng thích thì hơn.
Đúng lúc này, một chiếc Maybach sang trọng vừa đủ để không quá phô trương lướt qua bên cạnh họ.