Điều này khiến Giang Thư Niên vô cùng rối rắm và hoảng sợ. Bé con đáng yêu như vậy, đối phương chắc chắn cũng sẽ rất thích, không chừng vừa gặp đã muốn giành lấy bé con.

Năm đó câu lạc bộ đó rất cao cấp, những người có thể ra vào đều là phú quý. Một diễn viên nhỏ không đáng kể như anh, trong giới giải trí còn không được tính là tuyến 18, liệu có thể giành lại được bé con từ tay đối phương không?

Thế nhưng, nếu không tìm thấy người cha còn lại của bé con, tương lai bé con lại gặp phải Tần Lãng kia rồi bị bắt nạt thì phải làm sao?

Tần gia là một gia tộc hào môn, lúc trước bé con muốn chạy trốn cũng không thoát được, thậm chí họ còn có thể khiến máy bay phải ngừng bay.

Nói một câu “một tay che trời” cũng không quá.

Liệu người cha còn lại của bé con có ổn không?

— Đúng lúc này, người đàn ông trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Phó thị bỗng nhiên hắt xì một cái.

Vẫn còn một tình huống nữa, đó là đối phương đã kết hôn sinh con, không cần bé con nữa, khi đó anh sẽ hoàn toàn không có cách nào.

Giang Thư Niên suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng khó chịu. Anh bỗng trở nên điên cuồng, nếu thật sự đến bước đường cùng, anh thà liều mạng sống này cũng phải giết chết Tần Lãng kia.

Biểu cảm trên mặt anh thay đổi liên tục, hệt như đang đóng một bộ phim truyền hình, cuối cùng ánh mắt toát lên vẻ bi tráng. Dư Ngạn Thần lập tức xin lỗi: “Xin lỗi anh em, tôi không nên hỏi cái này.”

“Không sao đâu.” Giang Thư Niên có chút mệt mỏi: “Cậu hỏi đúng trọng tâm rồi đó.”

“Sao vậy, có gì không ổn à?” Dư Ngạn Thần hơi lo lắng: “Tôi có quen luật sư đó.”

“Tạm thời vẫn chưa cần dùng đến.” Giang Thư Niên thở dài: “Đợi sau này có cơ hội thích hợp tôi sẽ nói cho cậu.”

Dư Ngạn Thần không dám hỏi nhiều nữa, dẫn Giang Thư Niên đi tìm đạo diễn.

Vị đạo diễn họ Lục, tên Lục Hãn Văn, là một đạo diễn vô danh, thuộc kiểu “có tiền là quay”, cơ bản đã không còn theo đuổi nghệ thuật hay tác phẩm tinh túy. Nhưng khi nhìn thấy Giang Thư Niên, mắt ông vẫn sáng lên.

Ngoại hình của người này rất phù hợp để lên hình.

Gương mặt có đường nét hài hòa, ngũ quan tinh tế sắc sảo, nhìn nghiêng đường cằm rất rõ ràng, mũi cũng thanh thoát. Đặc biệt là đôi mắt, ngay cả đạo diễn đã nhìn quen mỹ nhân cũng thấy đẹp, rất có cảm giác về câu chuyện, ánh mắt như chứa đựng làn nước mênh mông, rất dễ khiến người ta chìm đắm.

Đến với đoàn làm phim nhỏ của họ, không khỏi cảm thấy tài năng này đang bị lãng phí.

Đạo diễn Lục suy nghĩ một chút, không thấy hợp với bất kỳ diễn viên nổi tiếng nào trong giới giải trí.

“Đạo diễn Lục, đây là bạn tôi Giang Thư Niên. Cậu ấy từng đóng vài bộ phim trước đây, có chút tiếng tăm, xuất thân chính quy, khi học đại học đã được đạo diễn chọn đóng phim, diễn xuất tuyệt đối rất tốt.” Dư Ngạn Thần tươi cười rạng rỡ, giới thiệu Giang Thư Niên.

Lục Hãn Văn gật đầu: “Được, tình huống nhân vật Ngạn Thần đã nói với cậu rồi chứ. Đây là kịch bản, cậu diễn thử đoạn này. Có năm phút để chuẩn bị.”

Giang Thư Niên hai tay nhận lấy kịch bản, cười nói cảm ơn: “Cảm ơn đạo diễn Lục.”

Anh tìm một chỗ trống, cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản.

Đoạn thoại này không nhiều, chủ yếu là gây khó dễ cho nữ chính.

Nữ chính nhờ ký ức kiếp trước mà tranh thủ được một vai diễn ban đầu không được coi trọng nhưng về sau sẽ trở thành “hắc mã” trong phim điện ảnh. Đang lúc vui mừng, nhân vật pháo hôi do Giang Thư Niên đóng xuất hiện, chế nhạo nữ chính nghèo túng chỉ có thể diễn loại kịch bản hạng ba này, cả đời cũng không nổi tiếng được.

Sau đó nam chính xuất hiện bảo vệ nữ chính và sau khi pháo hôi tức giận bỏ đi, nam chính tiếp tục an ủi nữ chính, khẳng định tầm nhìn của cô, khiến nữ chính có thêm thiện cảm với nam chính.

Giang Thư Niên xem mà đau đầu.

Nhưng nói thật, rất dễ diễn.

Chỉ là có chút kỳ lạ, thông thường mà nói, loại nhân vật pháo hôi này không phải là nữ sao? Sao lại biến thành nhân vật nam.

Lúc này, Dư Ngạn Thần lén lút đến gần, thì thầm một câu: “Kịch bản này là song tính hướng, nhân vật của cậu trong truyện gốc yêu thầm nam chính, nhưng nam chính lại có ý với nữ chính, nên mới gây khó dễ cho nữ chính.”

Giang Thư Niên: “…” Kịch bản kiểu này thật sự có người xem sao? Cứ cảm thấy nhiều điểm gây khó chịu quá.

“Đương nhiên, cậu đừng thể hiện quá rõ ràng nhé, không thì khó mà qua được kiểm duyệt.” Dư Ngạn Thần cũng rất bất đắc dĩ.

Diễn viên trước đó quyết đoán hủy hợp đồng cũng vì lo ngại về phương diện này.

Giang Thư Niên làm dấu OK.

Anh là người đồng tính nên không ngại điều này, hơn nữa trước đây anh cũng đã xem rất nhiều bộ phim đồng tính lãng mạn kinh điển.

Nhanh chóng ghi nhớ lời thoại, Giang Thư Niên tìm lại cảm giác, rồi nói với đạo diễn Lục rằng mình đã sẵn sàng.

Địa điểm thử vai là phòng nghỉ của đạo diễn, ngoài đạo diễn Lục, còn có biên kịch và nhà sản xuất có mặt.

Giang Thư Niên hít một hơi thật sâu, lập tức nhập vai.

Biểu cảm và khí chất đều thay đổi theo nhân vật trong kịch bản.

Chỉ thấy anh hơi ngẩng cằm, chưa nói lời nào đã đầy vẻ kiêu căng khinh thường, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới người đối diện vài lần, hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là đồ nhà quê nghèo hèn, chỉ có thể nhận loại kịch bản nhỏ này, lại còn là nữ thứ không đáng nói tới. Cái chén cơm giới giải trí này không phải ai cũng ăn được đâu, nhân lúc còn sớm thì rút lui đi.”

Nói xong, anh dừng lại một lát, chờ đến lượt lời thoại tiếp theo, vẻ khinh thường trên mặt lại chuyển thành tức giận, nhìn kỹ còn có chút hưng phấn: “Đường Trăn Trăn, cô nói vớ vẩn cái gì thế, phim của tôi có vấn đề gì chứ. Tôi biết ngay cô ghen tị vì tôi nhận được một bộ phim hay mà, được thôi, cứ luôn giả vờ thanh thuần bạch liên, giờ thì lộ đuôi cáo rồi sao? Vậy tôi sẽ đi tìm Hoài ca vạch trần bộ mặt thật của cô… Hoài ca, anh đến rồi ạ, em nói với anh này, vừa rồi Đường Trăn Trăn cô ta…”

Cái tên “Hoài ca” kia được phát âm hơi kéo dài, giọng điệu rõ ràng dịu dàng hẳn đi, ánh mắt cũng lướt qua một tia ái mộ, sau đó lại hoàn toàn che giấu.

Một đoạn diễn xuất * tế và sống động khiến ba người có mặt đều vô cùng hài lòng, họ bảo Giang Thư Niên ra ngoài chờ kết quả.

Nhà sản xuất và Lục Hãn Văn trao đổi, điểm băn khoăn là Giang Thư Niên có ngoại hình quá xuất sắc. Dù vừa rồi anh diễn một nhân vật phản diện thuần túy, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy anh có lẽ có nỗi khổ tâm.

Nhưng hai ngày trước họ đã gặp vài diễn viên, hoặc là diễn xuất quá tệ, hoặc là vừa xấu vừa diễn tệ. Giang Thư Niên là người duy nhất có diễn xuất tốt và hình tượng đẹp. Đoàn làm phim của họ tuy là phim “lôi” (phim dở tệ) được định sẵn, từ nhà sản xuất đến đạo diễn đều đang trong trạng thái “mặc kệ, cứ làm cho xong”, nhưng thỉnh thoảng vẫn có sự khao khát về cái đẹp.

“Lão Lục, ông thấy sao?” Nhà sản xuất dò hỏi.

Lục Hãn Văn: “Quyết định chọn đi.”

“Được.”

Thế là Giang Thư Niên nhận được thông báo thử vai thành công.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play