Sau hai kỳ thi giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm mời Trương Nhạn Thanh đến nói chuyện.
“Cô đã trao đổi với thầy Hứa và thầy Mã, họ đều nói em khá ổn, chăm chỉ, chịu khó học hành.” Giáo viên chủ nhiệm nói, “Cô cũng đã nói chuyện với các giáo viên bộ môn khác. So với những học sinh khác, cô cảm thấy nền tảng của em vẫn chưa thật sự vững. Cô nghĩ em vẫn còn rất nhiều tiềm năng, đặc biệt là môn Toán.”
“Nếu là học sinh khác, cô sẽ không đưa ra đề nghị này, vì dù sao cũng khá tốn kém. Nhưng nếu gia đình em có thể chi trả, cô vẫn khuyên em nên học phụ đạo thêm. Dĩ nhiên, quyền quyết định là ở em, đây chỉ là lời khuyên thôi.”
Kiếp trước, mỗi lần Trương Nhạn Thanh bị giáo viên chủ nhiệm gọi, đều là để bị mắng. Dĩ nhiên, giáo viên chủ nhiệm kiếp trước cũng không phải là người này. Nhưng đúng là khi ấy cô chưa từng được giáo viên chủ nhiệm quan tâm như vậy.
Cũng có thể là có quan tâm, nhưng cô không tiếp nhận, thậm chí còn phản ứng ngược lại. Ký ức của cô về chuyện đó rất mơ hồ, chắc lúc ấy trong lòng chẳng hề để tâm đến trường lớp hay thầy cô.
Kiếp này, cô tiếp thu lời khuyên của giáo viên một cách khiêm tốn.
Một năm học vừa qua khiến cô nhận ra, được trọng sinh lại cho cô cơ hội làm lại và mang theo không ít kinh nghiệm, bài học… nhưng mà… trọng sinh không có nghĩa là được đổi não. Nó không thể giúp cô tăng chỉ số IQ. Bao nhiêu điểm thông minh thì vẫn là bấy nhiêu điểm. Không có chuyện trọng sinh xong là đột nhiên từ học sinh cá biệt hóa thành học bá thi vào Đại học Q hay Đại học B đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play