Tiếng khóc nghẹn ngào của Cao Trọng vang lên từ hành lang.

Hứa Thuật và Kỷ Xuyên liếc mắt nhìn nhau rồi cùng bước ra ngoài, liền thấy Cao Trọng đang quỳ trước cửa phòng Tiêu Mỹ, từng tiếng nức nở nén lại vang lên thê lương.

Đối với một người bình thường, mọi chuyện này thật sự quá sức chịu đựng.

Hứa Thuật nghĩ vậy, chậm rãi bước đến, nhìn vào phòng Tiêu Mỹ.

Cảnh tượng chẳng khác gì Chu Phù trước đó, cô ấy cũng biến thành một đống thịt vụn, văng vãi khắp nơi trong phòng.

Cậu thở dài, không đành lòng mà quay đầu đi, nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên hai câu nói của Kỷ Xuyên vào hôm qua —

“Cậu biết làm sao để mãi mãi ở bên nhau không?”

“Ăn thịt người đó.”

Hứa Thuật cảm thấy, mình có lẽ đã sai rồi.

Ông chủ là quỷ, vậy cách anh ta trừng phạt người không giữ lời hẳn là cách anh ta từng giết bà chủ.

Mà hai người chơi kia, thi thể đều bị xé nát đến không còn hình dạng. Dù có phân xác thế nào cũng không đến mức thịt nát xương tan như thế này, trừ phi…

Câu “mãi mãi ở bên nhau” trong tầng hầm, căn bản không phải vì sợ người chơi không thấy chữ trong phòng ông chủ nên mới lặp lại lần nữa, mà là một lời ám chỉ khác.

Ám chỉ — ông chủ đã ăn thịt bà chủ.

Hứa Thuật lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Kỷ Xuyên: “Không lẽ, ông chủ thật sự ăn luôn bà chủ rồi?!”

Kỷ Xuyên nhíu mày: “Tôi hôm qua không phải đã nói rồi sao.”

Hứa Thuật thầm nghĩ, lúc đó cậu còn tưởng là do đầu óc hắn vặn vẹo nên mới nghĩ đến chuyện ăn thịt người, ai mà ngờ được đó là phán đoán thật.

Mà nói chứ, anh đoán thì đoán, cười kiểu gì mà rợn tóc gáy vậy, đổi là ai cũng đâu có tâm trí mà nghĩ sâu đâu.

Nhưng giờ biết vẫn chưa muộn.

Hứa Thuật nói: “Đến hiện tại thì câu chuyện đã rõ ràng. Ông chủ là quỷ giết người, bà chủ thì chết oan...”

“Các người có thể nói chuyện ở chỗ khác được không?”

Cao Trọng vẫn quỳ trước cửa phòng Tiêu Mỹ từ từ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn: “Ở đây vừa có người chết, cho dù các người không có tình cảm, cũng xin tôn trọng người chết một chút.”

Kỷ Xuyên nhìn cậu ta chằm chằm, từ từ nở nụ cười, rồi bước đến.

Hứa Thuật thấy thế, vội đi nhanh vài bước chụp lấy vai hắn, cười nói: “Này, ăn sáng không đợi tôi à? Đi cùng đi.”

Không để Kỷ Xuyên kịp nói, cậu kéo hắn xuống lầu.

Lương Lương đang ngồi uống cháo ở phòng khách.

Bữa sáng là cháo thịt bằm trứng bắc thảo, mùi thơm rất hấp dẫn.

Hứa Thuật uống liền hai bát, sau đó lau miệng rồi đi đến ngồi cạnh Lương Lương.

Lương Lương theo phản xạ hơi nghiêng người, cảnh giác hỏi: “Ngồi gần thế làm gì?”

Hứa Thuật cười nhẹ: “Hôm qua anh là người bảo với Tiêu Mỹ rằng chỉ cần giết tôi là cô ấy sẽ sống, đúng không?”

Lương Lương sầm mặt, hừ lạnh: “Không biết cậu nói gì.”

“Thật ra anh cũng không sai. Nhiệm vụ trò chơi là sống sót sáu ngày, người chơi là sáu người, lại là nhiệm vụ tân thủ không quá khó, khả năng mỗi ngày chỉ chết một người là rất lớn. Nếu hôm qua cô ấy giết tôi, ít nhất có thể sống thêm một ngày.”

Lương Lương không nói gì, còn định đứng dậy rời đi.

Hứa Thuật nhanh tay đặt tay lên vai ông ta, hơi dùng sức ép ông ta ngồi lại, cười nói: “Như vậy nếu cô ấy giết được tôi thì anh loại bỏ được kẻ biết đầu mối mà không chia sẻ – một ‘kẻ phản bội’. Còn nếu không giết được thì người chết cũng là cô ấy, chẳng liên quan gì đến anh. Anh nghĩ vậy đúng không?”

Lương Lương liếc cậu, mặt lạnh: “Đúng thì sao? Cậu nghĩ một thằng tân thủ như cậu giết nổi tôi sao?”

Hứa Thuật nhướng mày, vô tội nói: “Tôi giết anh làm gì, giống như hôm qua Tiêu Mỹ muốn giết tôi vậy. Dù sao cũng đã phạm cấm kỵ, sắp chết đến nơi rồi, tôi tự tay làm bẩn tay mình chi?”

Lương Lương sững vài giây, như đang nghĩ xem rốt cuộc mình đã vi phạm cấm kỵ ở chỗ nào.

Chốc lát sau, ông ta cười lạnh: “Đừng dọa tôi. Chiều hôm qua Tiêu Mỹ nhờ tôi giúp thì tôi chỉ nói là đến lúc đó xem xét, đâu có hứa gì.”

Hứa Thuật tặc lưỡi: “Tôi đâu nói chuyện đó. Lương ca, anh có quên một chuyện rất quan trọng không, về điểm tích lũy ấy?”

Lương Lương ngẩn ra: “Ý cậu là gì, nói thẳng đi.”

“Lúc mới bắt đầu game, anh nói chỉ cần người khác đưa điểm tích lũy cho anh thì anh sẽ cố gắng giúp mọi người vượt qua, đúng không?”

Hứa Thuật thong thả nói tiếp: “Chu Phù và Tiêu Mỹ chết là do ma quỷ, anh không cứu được cũng không sao. Nhưng—”

“Tối qua khi tôi bị Tiêu Mỹ cầm dao chém, anh có mặt ở đó mà chỉ đứng nhìn đúng không? Con dao đó cũng là của anh chứ gì? Không biết có phải do tôi dốt văn, hiểu sai ý ‘cố gắng giúp mọi người qua ải’ không nữa?”

Vừa dứt lời, Hứa Thuật liền thấy sắc mặt Lương Lương thay đổi rõ rệt.

Ông ta bật dậy, tròn mắt, kinh hoảng kêu lên: “Không thể nào! Sao có thể tính là vi phạm cấm kỵ?! Đừng dọa người!”

Ông ta thật sự... chưa từng nghĩ đến điều này.

Vì ngay từ đầu, điều kiện mà ông ta đưa ra cho đám tân thủ chỉ là cái bẫy đầy tính toán.

Nếu đám tân thủ chết trong game thì ông ta chẳng mất gì. Nếu họ sống, nhất định sẽ nhờ vào sự giúp đỡ của ông ta – ví dụ như tìm manh mối, chia sẻ kinh nghiệm.

Vậy khi kết thúc, họ chắc chắn phải ngoan ngoãn đưa điểm cho ông ta.

Nên trong suốt quá trình, ông ta chưa từng nhớ đến câu nói ban đầu ấy, càng không nghĩ sẽ tự đập vào chân mình.

Nhưng... đúng thật là nuốt lời.

“Giờ thì hối hận chưa?”

Giọng Hứa Thuật vang lên với nụ cười đầy cà khịa, nghe cực kỳ khó chịu.

Nhưng giờ Lương Lương chẳng còn tâm trí mà cãi lại.

Ông ta siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, đứng đó mà đầu óc quay cuồng tìm cách vãn hồi cục diện.

Thậm chí ông ta còn âm thầm cầu nguyện, mong chuyện tối qua đừng bị tính là phá vỡ lời hứa.

Nhưng nơi đây không có thần linh, chỉ có một Kỷ Xuyên đang ung dung húp cháo, và một Hứa Thuật đang nhìn ông ta cười nham hiểm.

Thế nhưng, Lương Lương không ngờ rằng — Hứa Thuật lại trở thành “thần cứu thế” của ông ta.

Sau một phút im lặng kéo dài, Hứa Thuật mở miệng nói: “Thật ra trong trò chơi này không chỉ có một con đường sống, nếu không thì đã chẳng cần thiết phải sắp đặt cốt truyện công phu như vậy. Nói cách khác, cho dù phạm cấm kỵ, vẫn có cách sống sót.”

Lương Lương như bắt được cọng rơm cuối cùng, vội hỏi: “Thật sao? Tôi phải làm gì?!”

Hứa Thuật cong môi, ngoắc tay: “Lại gần chút, cho tôi hỏi, anh có bao nhiêu điểm tích lũy và đạo cụ?”

Lương Lương không biết tại sao lại bị hỏi thế, nhưng đã thấy hy vọng thì đâu còn rảnh để nghĩ kỹ, lập tức đáp: “Ba mươi lăm điểm, đạo cụ thì chỉ có con dao kia.”

Hứa Thuật búng tay: “Tạm được. Vậy, anh đưa toàn bộ điểm và đạo cụ cho tôi, tôi giúp anh sống sót rời khỏi game, thế nào?”

“Đùa, đùa cái gì vậy, đó là toàn bộ...” Lương Lương còn chưa nói hết thì nuốt ngược vào trong. Vì nếu chết rồi, giữ bao nhiêu điểm cũng vô dụng.

Nhưng nếu Hứa Thuật đang lừa ông ta thì sao?

Cậu không phải tân thủ sao? Dựa vào đâu mà nói chắc như đinh đóng cột rằng trò chơi còn đường sống? Ngay cả ông ta – người qua ba lần game – cũng không biết điều đó.

Chắc chắn chỉ là muốn lừa sạch điểm tích lũy của ông ta!

“Giờ vẫn còn sớm, anh cứ từ từ nghĩ.” Hứa Thuật đứng dậy, nói: “Nếu muốn tôi giúp, thì trước tám giờ tối cho tôi câu trả lời. À mà nhắc luôn, tôi làm việc theo nguyên tắc: trả tiền trước, làm việc sau nha ~”

Dứt lời, cậu mỉm cười với Lương Lương rồi quay lên lầu.

Kỷ Xuyên vẫn đang thong thả húp cháo, mãi đến khi bóng Hứa Thuật khuất trên cầu thang, hắn mới liếc mắt nhìn qua.

Mắt hơi nheo lại, cười rạng rỡ.

Thật thông minh…

Thật muốn giết cậu, tự tay mở sọ xem bên trong có gì…

Hứa Thuật vừa bước vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng, thì bất ngờ hắt xì một cái.

Cậu khịt mũi, lầm bầm: “Chắc chắn cái tên Lương Lương kia đang chửi mình.”

Sau đó Hứa Thuật nằm trên giường, chơi game bằng điện thoại của bà chủ, còn Kỷ Xuyên thì chơi bài nhện bằng máy tính.

Vì hôm nay, họ chẳng còn gì cần làm nữa.

Chiều đến, Hứa Thuật chán game, lại ngủ một giấc. Trong mơ, cậu mơ thấy biên tập viên báo bản quyền phim đã bán được, ai dè bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Hứa Thuật ngồi dậy, vò tóc, hậm hực ra mở cửa.

Người đứng ngoài là Lương Lương.

Vừa thấy mặt, ông ta đã nói ngay: “Tôi đồng ý điều kiện của cậu, hy vọng cậu không lừa tôi.”

Hứa Thuật nhún vai: “Nếu tôi lừa anh, chẳng phải cũng là thất hứa à, anh sợ gì?”

Lương Lương hít sâu, lật tay lấy con dao đưa cho Hứa Thuật, miệng nói: “Tôi tự nguyện tặng hết điểm cho người chơi Hứa Thuật.”

Ngay lập tức, Hứa Thuật nghe tiếng thông báo vang lên trong đầu – tích lũy được 35 điểm.

Chỉ là hiện tại cậu vẫn chưa thể lưu đạo cụ vào không gian cá nhân như Lương Lương – phải đợi qua nhiệm vụ tân thủ mới có chức năng đó.

Cậu đặt con dao lên tủ đầu giường, mới nói: “Anh không cần làm gì cả, tối nay ngủ ngon là được, tôi sẽ xử lý.”

Lương Lương ngây ra, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ — thật sự không phải đang lừa mình chứ?

Nhưng sự đã rồi, cho dù biết có thể bị lừa, ông ta cũng đành chấp nhận.

Hứa Thuật ngáp dài: “Tôi muốn ngủ tiếp, anh về trước đi.”

Dứt lời cậu đóng cửa lại.

Lương Lương nhìn cánh cửa gỗ nâu đờ đẫn một hồi, rồi nặng nề quay người rời đi.

Hứa Thuật lại ngủ một giấc, nhưng gặp ác mộng — mơ thấy Kỷ Xuyên cầm rìu rượt cậu khắp nhà, vừa chém vừa la đòi bổ đầu.

Tối gặp lại hắn dưới lầu, Hứa Thuật vẫn còn hơi run.

Đến bữa, Lương Lương không ăn gì, cả người ủ rũ như bệnh nặng sắp chết.

Ông ta không ngừng cầu nguyện cho thời gian trôi chậm lại, chậm nữa, tốt nhất đừng bao giờ đến nửa đêm.

Nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi. Dù tất cả đồng hồ trên thế giới dừng lại, thời gian vẫn cứ chảy.

Chín giờ tối, Hứa Thuật trở về phòng.

Cậu bật đèn, nhìn kim đồng hồ dần dịch chuyển về đúng mười hai giờ.

Tiếng bước chân trầm đục vang lên đúng lúc, rầm... rầm... từng bước hướng về phía phòng Lương Lương.

Hứa Thuật hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play