“Tôi mặc kệ!” Dương Nhuệ đứng phắt dậy, nhìn mấy người còn lại rồi nói, “Cấm kỵ không phải là chọc giận nó hay đuổi nó đi đâu, theo tôi thấy thì là không được sống chung với nó mới đúng! Các anh thử nghĩ xem, nếu không phải vậy thì sao nó cứ nhất định phải bám lấy chúng ta?!”
Cô ấy liếc nhìn về phía nhà chính, nghiến răng nghiến lợi: “Dù các anh nghĩ thế nào, tôi cũng không ở lại đây nữa! Tôi đi ngay bây giờ!”
Nói là làm, cô ấy quay người bỏ đi thẳng về phía cổng lớn.
Viên Quảng nhìn Hứa Thuật và Kỷ Xuyên với vẻ do dự: “Tôi thấy… cô ấy nói cũng có lý, có khi từ đầu chúng ta đã nghĩ phức tạp quá rồi, lần này cấm kỵ đơn giản lắm, chỉ là không được ở cùng Tiểu Hà thôi.”
Hứa Thuật không lên tiếng, cậu đang nhớ lại.
Nhớ lại suốt cả ngày hôm qua, rốt cuộc Vu Diêu đã làm những gì.
Kỷ Xuyên thì từ trước đến nay vẫn ít nói, tự nhiên cũng không đáp lời Viên Quảng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT