“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”
Hứa Thuật tiến lại gần Vương Nhuận, cúi đầu nhìn hắn: “Nếu bức tượng đá kia kỳ lạ đến vậy, sao lúc trước anh lại nói nó phù hộ các anh, còn chỉ dẫn chúng tôi chạm vào nó?”
“Tôi không lừa các cậu, mỗi năm tế lễ chúng tôi đều chạm vào thần tượng, cầu xin nó phù hộ.”
Vương Nhuận ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ: “Cậu chẳng thấy rồi sao, ông nội tôi, còn cả bà Mã kia, và những ông lão trong làng mà các cậu chưa gặp, họ trông đều rất khỏe mạnh, rất trẻ. Mọi người đều tin tưởng lắm, dù bức tượng đã mang đến không ít phiền toái, nhưng đồng thời, nó thực sự cũng đang phù hộ chúng tôi mà.”
Hứa Thuật quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng, thấy Kỷ Xuyên đang đứng nơi ngưỡng cửa nhìn cậu.
Cậu mỉm cười, quay đầu lại nhìn Vương Nhuận: “Nếu vậy thì lời anh nói vẫn hợp lý hơn, được rồi, mau khóa cửa lại đi, đừng để người đó chạy ra ngoài. Anh yên tâm, mấy chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ đâu.”
Vương Nhuận thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “May mà các cậu chịu tin tôi, lúc nãy nhìn vẻ mặt các cậu, tôi còn tưởng các cậu định giết tôi nữa chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play