Hứa Thuật vớ lấy đồ trên bàn trà ném về phía đối phương, quay người bỏ chạy.

Khi khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Được rồi được rồi, cứ tha cho cậu ta trước đã! Các cậu cứ chạy tới chạy lui la hét như vậy, cẩn thận đụng phải cấm kỵ thì cả đám toi mạng!”

Kỷ Xuyên chỉ còn cách chút nữa là tóm được cổ áo Hứa Thuật, nghe thấy câu đó thì động tác khựng lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất hoàn toàn.

Hắn từ từ hạ tay xuống, nhìn chằm chằm Hứa Thuật nói: “Tạm tha.”

Nói xong liền ngồi phịch xuống ghế sofa gần đó.

Hứa Thuật thấy vậy mới thở phào một hơi.

Cái mẹ gì đang xảy ra vậy chứ?

Lúc này cậu mới nhớ ra, nam chính Kỷ Xuyên là mang theo chấp niệm mà tiến vào trò chơi, đó là một nguyện vọng mà hắn tha thiết muốn thực hiện.

Hắn chắc chắn không muốn chết trong game, cho nên sau khi nghe lời người đàn ông trung niên mới chịu tha cho cậu.

... Biết sớm thì đã dùng chiêu này rồi.

“Thằng nhóc tóc xoăn, nói đi, chuyện điểm tích lũy tính sao đây?”

Người đàn ông trung niên chẳng quan tâm tâm trạng rối bời của Hứa Thuật, hỏi thẳng vào vấn đề.

Hứa Thuật liếc nhìn Kỷ Xuyên, rồi lên tiếng: “Tôi đồng ý.”

Người đàn ông trung niên hài lòng mỉm cười, nói: “Được, vậy mọi người giới thiệu qua một chút, rồi bàn tiếp chuyện trong trò chơi.”

Sáu người ngồi lại trên ghế sofa. Chỉ là lần này, Kỷ Xuyên chiếm riêng một chỗ.

Mọi người lần lượt báo tên, người đàn ông trung niên tên là Lương Lương, ông ta hắng giọng nói: “Lúc nãy trong thông báo nhiệm vụ đã nói rồi, nhiệm vụ lần này của tân thủ là sống sót sáu ngày, chắc ai cũng nhớ chứ?”

Những người khác gật đầu, ông ta tiếp tục: “Nếu không có đạo cụ, con người tuyệt đối không thể chống lại quỷ hồn, cơ bản bị nó để ý là xác định chết chắc. Nhưng cũng không cần quá hoảng, quỷ muốn giết người cũng có cấm kỵ, chỉ cần mọi người cẩn thận, đừng đụng vào là được.”

“Vậy cấm kỵ là gì?” Nữ sinh trung học Tiêu Mỹ hỏi.

Lương Lương lắc đầu: “Mỗi lần không giống nhau, lần này là gì thì tôi cũng không biết. Nên giờ có hai lựa chọn. Một là mọi người cùng nhau tìm manh mối trong nhà nghỉ, tìm ra cốt truyện chính của trò chơi, từ đó suy đoán ra cấm kỵ, rồi cẩn thận tránh nó.”

Hứa Thuật lên tiếng: “Nhưng làm vậy cũng có nhược điểm, trong quá trình tìm manh mối rất dễ vô tình kích hoạt cấm kỵ, khiến người chơi mất mạng.”

Lương Lương gật đầu, hơi bất ngờ nhìn cậu một cái, rồi nói tiếp: “Cách thứ hai là không làm gì cả, chờ nhiệm vụ kết thúc. Nhưng mà, không làm gì cũng không hẳn an toàn, thậm chí có khi chỉ cần lỡ lời một câu là chết. Như vậy đến lúc sắp chết hết rồi còn chưa biết cấm kỵ là gì, lại càng nguy hiểm. Cho nên tôi đề nghị...”

Câu nói còn chưa dứt, cầu thang vang lên tiếng bước chân đi xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi bước xuống lầu.

Anh ta đeo kính, đầu húi cua, trông nho nhã như học giả.

Lương Lương thấp giọng nói: “Chắc ai cũng từng chơi game rồi ha, người này chính là kiểu NPC trong game online đấy.”

Cùng lúc đó, thanh niên kia nhìn về phía họ, mỉm cười nói: “A, khách đến rồi à, tôi là chủ nhà nghỉ này, hoan nghênh mọi người ghé trọ! Nhưng mà, các vị đến lúc nào vậy? Sao không gọi tôi một tiếng?”

Hứa Thuật thầm nghĩ, nãy giờ tôi la lớn thế mà anh giả vờ không nghe thấy hả?

“Vậy để tôi dẫn mọi người đi xem phòng trước nhé?”

Dù chẳng ai trả lời, nhưng anh ta vẫn chẳng để ý.

Anh ta mỉm cười nghiêng người, làm động tác mời: “Phòng ở tầng hai cả, mời mọi người đi theo tôi.”

Lương Lương là người đầu tiên đứng dậy, những người khác cũng lần lượt bước theo.

Do đây là nhà dân sửa thành nhà nghỉ, nên dù phong cách bài trí khá đẹp, nhưng số phòng không nhiều, chẳng thể so với khách sạn, cả tầng hai chỉ có sáu phòng nhỏ, không có nhà vệ sinh riêng, nhà vệ sinh chung đặt gần cầu thang.

Vừa đúng sáu phòng, mỗi người một phòng.

Lương Lương chọn luôn phòng gần cầu thang, phòng đối diện bị Tiêu Mỹ nhanh tay giành mất, Chu Phù đành chọn phòng bên cạnh Lương Lương vì muốn ở gần người có kinh nghiệm để có cảm giác an toàn hơn.

Cao Trọng cũng có lẽ vì lý do đó mà chui vào phòng đối diện với Chu Phù.

Hứa Thuật: “…”

Chỉ còn lại hai phòng cuối hành lang, là của cậu và Kỷ Xuyên.

Phân phòng xong, mọi người lại tập hợp ở phòng khách để bàn tiếp chuyện ban nãy chưa dứt.

Thực ra cũng chẳng còn gì để nói, Lương Lương đề nghị cứ tìm manh mối thì hơn, ngồi chờ chết chẳng phải cách.

Không còn thời gian tán gẫu, cả nhóm bắt đầu chia nhau tìm kiếm manh mối.

Tốt nhất là đi hai người một nhóm, nhưng do Kỷ Xuyên không đồng ý đưa điểm tích lũy cho Lương Lương, nên ông ta để Hứa Thuật đi một mình, còn bốn người kia chia làm hai nhóm, không cho Kỷ Xuyên chơi cùng.

Tuy vậy tổ còn chưa chia xong thì Kỷ Xuyên đã giơ tay chỉ về phía Hứa Thuật, chậm rãi nói: “Cậu, đi với tôi.”

Khóe miệng Hứa Thuật giật nhẹ: “Tôi có thể từ chối không?”

Kỷ Xuyên nhìn cậu hai giây, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Giống như đa số nam chính khác, hắn rất đẹp trai. Đôi mắt phượng sâu thẳm quyến rũ, lông mày cao, sống mũi thẳng, ngũ quan sắc sảo, không quá nữ tính cũng chẳng thô kệch, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

Người như vậy, khi cười đương nhiên càng đẹp hơn.

Nhưng nụ cười ấy, trong mắt Hứa Thuật chỉ thấy rợn người.

Hứa Thuật: “...Đừng cười nữa, tôi đồng ý là được chứ gì.”

Lương Lương ban đầu định ngăn lại, nhưng suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý: “Được, hai người đi với nhau, bọn tôi chia làm hai tổ.”

“Anh Lương, em đi cùng anh được không?” Cao Trọng vội lên tiếng.

Tiêu Mỹ và Chu Phù cũng nhìn ông ta đầy mong đợi.

Dưới ánh mắt của cả ba, Lương Lương thầm nghĩ, tuy ban ngày khả năng gặp nguy hiểm thấp, nhưng vẫn có thể xảy ra chuyện. Nếu thế thì đi cùng người hơi có sức đánh vẫn hơn.

Vì vậy ông ta nói: “Haiz, tôi biết chọn ai bây giờ, chọn ai cũng mất lòng hết, vậy thì theo thứ tự đi, hồi nãy người đầu tiên đòi theo tôi là Cao Trọng phải không?”

Cao Trọng vội gật đầu: “Vâng, là em, cảm ơn anh Lương!”

Lương Lương quay sang hai cô gái: “Yên tâm, ban ngày sẽ không có nguy hiểm đâu, quỷ đều là tối mới ra. Hai người cùng hành động cũng tiện hơn, đi vệ sinh còn có người đi cùng. Vậy cứ quyết thế đi, bắt đầu hành động!”

Khi họ còn đang phân tổ thì Kỷ Xuyên đã lên tầng hai trước.

Hứa Thuật chẳng còn cách nào, lặng lẽ đi theo hắn cách vài bước.

Hai người bắt đầu tìm từ phòng mình, đến cả tủ đầu giường cũng dời ra xem, nhưng chẳng phát hiện được gì.

Chiều đến, cả tầng dưới cũng được lục soát hết.

Tầng một có bếp, nhà vệ sinh, phòng sách, phòng khách và phòng ngủ của ông chủ.

Phòng duy nhất chưa tìm là phòng ngủ của ông chủ vì đã bị khóa.

Sắp trời tối rồi, đành tạm dừng lại, Hứa Thuật thầm tính mai tìm cách vào đó xem.

Đến giờ cơm tối, mọi người kể lại kết quả, rồi bất lực nhận ra cả ba nhóm đều không tìm được gì.

Trời nhanh chóng tối sầm, Lương Lương liền nhắc nhở mọi người về phòng sớm, dặn đi dặn lại tuyệt đối không ra ngoài vào ban đêm, dù nghe động cũng đừng mở cửa, tốt nhất ngủ một giấc tới sáng.

Nhưng chẳng ai có thể ngủ ngon.

Bởi đúng mười hai giờ đêm, hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.

“Bùm bùm bùm”, từng tiếng vang dội, nghe như có người đang dùng búa sắt đập xuống sàn, lớn đến mức khiến ai cũng tỉnh giấc.

Như thể con ác quỷ ấy đang báo cho họ biết: nó tới rồi.

Hứa Thuật vốn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Cậu không dám bật đèn, chỉ ngồi trong bóng tối, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Sao nhanh vậy, mới ngày đầu mà đã có người đụng phải cấm kỵ sao?

Nhưng mọi người hình như chỉ làm những việc rất bình thường, làm sao lại chạm tới giới hạn của quỷ?

Người đó là ai?

Chắc… không phải xui xẻo đến mức là cậu chứ?

“Bùm— bùm— bùm—”

Tiếng bước chân nặng nề, chậm hơn người bình thường, từng chút từng chút từ đầu cầu thang tiến dần vào trong.

Âm thanh càng lúc càng gần phòng Hứa Thuật, cậu siết chặt nắm tay. Thầm nghĩ, nếu thật là mình thì chỉ còn cách liều mạng thôi.

Không biết nếu cậu chết ở đây thì sẽ là chết thật hay trở về hiện thực?

Khi còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân ngoài kia bỗng dừng lại— vị trí đó là phòng của Chu Phù bên cạnh Hứa Thuật!

Một giây sau, tiếng hét chói tai của một cô gái xé toạc màn đêm.

“Cứu với! Cứu tôi với!!! Anh Lương, cứu tôi với! Con quỷ nó dừng lại trước cửa phòng tôi rồi!!!”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Thuật là chạy ra cứu người, nhưng đúng lúc đứng dậy, cậu lại chần chừ.

Cứu sao? Liệu có cứu được không?

Những con quỷ trong này đều là bất tử. Cách duy nhất để sống sót là không đụng vào cấm kỵ giết người của chúng.

Hứa Thuật ngồi thụp xuống, tâm trạng rối bời.

Ngay sau đó, tiếng thét thảm thiết của Chu Phù vang lên, xuyên qua tường, chấn động cả tầng nhà.

Âm thanh ấy, như tiếng gào khóc của ác quỷ dưới địa ngục, xé tim xé gan.

Rồi sau đó, chỉ còn lại sự im lặng đến chết chóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play