Sự việc tiến triển thật sự quá nhanh, ngay ngày hôm sau, bên phía Phùng Khánh đã truyền đến tin tức, nói rằng hôm qua quan phủ đến rất đông người, mang Trương Kiều đi rồi.
Lại thêm hai ngày nữa, Phùng Khánh nghe được tin càng cụ thể hơn. Nói rằng Giang Mậu Tài từng bị gọi lên thẩm vấn, nhưng rốt cuộc chẳng tra ra chuyện gì, liền được thả về. Còn nói Trương Dụ Phúc là kẻ khôn ngoan, e rằng cân nhắc một hồi liền đoán ra hai người này nhất định là đồng lõa, lại nghĩ đến chuyện cũ, lại nhớ hai kẻ đó cùng thôn mà còn dám nói dối là huynh đệ, trong lòng với quan hệ giữa hai tên kia cùng toan tính của chúng, chỉ sợ đã đoán ra tám chín phần mười.
Hắn một đời hành nghề bẫy chim, suýt nữa bị chúng móc mắt, tức đến lộn gan, khổ nỗi lại không có bằng chứng để cắn chết Giang Mậu Tài.
Có điều, người này cũng không phải hạng dễ xơi, Phùng Khánh nói Trương lão gia gần đây mấy ngày đều qua lại với mấy tay du thủ du thực có tiếng trên trấn, ngày tháng của Giang Mậu Tài sau này chỉ sợ không dễ chịu gì.
Mọi chuyện quả nhiên phát triển đúng như Nhị công tử liệu định. Có người đồng lòng chia sẻ chuyện này với hắn, lại là người đáng tin, trong lòng Giản Như cũng yên ổn hơn nhiều, không còn nóng nảy, chỉ lặng lẽ chờ biến chuyển.
***
Từ một tửu quán ven đường bước ra, Giang Mậu Tài say khướt, cùng một nam nhân trung niên tóc tai bù xù chắp tay chào nhau, cười nịnh bợ cáo từ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play