Triệu Phẩm trở về nhà, trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có. Hắn ngồi một mình trong phòng hồi lâu.
Chạng vạng, Xảo Chi và Hiển Ngọc ríu rít chạy vào cửa, Triệu Phẩm đứng dậy, kiên nhẫn giục hai đứa rửa tay thay y phục, lại từ phòng bếp mang điểm tâm ra cho chúng lót bụng.
Hiển Ngọc vô ưu vô lo, cầm khúc cây nhặt được bên đường giả làm đao múa loạn, miệng “hắc hắc” kêu lên không ngớt, náo nhiệt đến độ ong ong cả tai.
Xảo Chi ăn được hai miếng điểm tâm, có chút nghi hoặc nhìn phụ thân, hỏi: “Cha, người khóc sao?”
Triệu Phẩm mỉm cười, “Làm gì có, vừa rồi bị gió cát thổi mù mắt thôi.”
Xảo Chi đặt điểm tâm xuống, lau tay, nghiêng người vén mí mắt phụ thân lên, nhẹ giọng thổi thổi, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Triệu Phẩm nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng của tiểu cô nương, cười bảo: “Đỡ nhiều rồi, cha không khó chịu đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT