Tuy nói đã sang Tết Âm lịch, nhưng tiết trời vẫn còn giá lạnh, phương Bắc mùa đông dài lê thê như thể thời gian cũng đông cứng lại.
Mấy ngày gần đây có hội chùa, Giản Như vẫn chưa đi xem náo nhiệt, năm ngoái đã xem trọn vẹn vở tuồng kia, coi như đã thỏa lòng.
Lại nói, Lý lão phu nhân vẫn không cho Nhị công tử ra ngoài, Giản Như dứt khoát ở yên trong nhà cùng hắn học chữ.
Nhị công tử quả là một vị thầy giỏi, nếu y mở tư thục làm phu tử, ắt hẳn cũng không kém ai, chỉ là chí hướng của y lại không đặt ở chốn ấy.
Giản Như tiếp thu nhanh, trí nhớ lại tốt, học chữ đối với hắn không phải việc khó. Nhưng luyện chữ thì cần có lòng kiên nhẫn, có thể ngồi yên viết suốt, chuyện này lại là phép tu rèn tính tình. Một nét bút đơn giản thường phải luyện suốt mấy ngày, khó mà thấy được thành quả trong chốc lát. Ban đầu còn hăng hái chịu khó, mấy ngày sau đã thấy lòng chán nản.
Hôm qua, Hiển Ngọc tới tìm hắn chơi, vừa vặn bắt gặp lúc hắn đang luyện chữ. Tiểu mập mạp phát hiện chữ Tiểu cữu mẫu viết còn tệ hơn cả mình, liền xé tờ giấy ra rồi la hét nhảy nhót muốn chạy vào chính đường mách, bị Tiểu cữu cữu đánh một phát vào mông mới chịu dừng lại.
Chuyện này khiến Giản Như càng thêm nản chí. Hắn cũng chẳng sợ người ta cười chữ mình xấu, hoàn cảnh trong nhà hắn vốn là như vậy, cũng không phải bản thân không muốn học. Huống hồ người nhà họ Lý đều đôn hậu, chẳng ai nỡ cười chê hắn vì điều ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT