Ôn Nghiên mãi thật lâu sau mới ngủ được. Cậu vốn dĩ ngủ rất ngoan, không có thói quen lăn lộn ban đêm, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh lại nằm một người có khí thế áp đảo mười phần.
Trong lúc mơ màng, cậu muốn thoát khỏi loại áp lực ấy nên cơ thể vô thức nghiêng dần sang bên còn lại.
Nghiêng mãi nghiêng mãi, Ôn Nghiên đã tự mình lăn đến tận mép giường, nửa người gần như lơ lửng, chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ rớt xuống đất.
Cố Lẫm Xuyên ngủ rất nông, người bên cạnh cứ quấn chăn trằn trọc mãi như vậy thì làm sao anh không nhận ra có điều bất thường.
Ban đầu anh nghĩ chắc Ôn Nghiên lại cảnh giác với mình, đã nói là ngủ ngon rồi thì thôi, cứ mặc kệ cậu lăn qua lộn lại.
Cho đến khi một tiếng “thình” vang lên, Cố Lẫm Xuyên lập tức mở mắt, đưa tay bật đèn đầu giường.
Anh ngồi dậy, liền thấy Ôn Nghiên đang ngơ ngác ngồi trên tấm thảm cạnh giường, trên người quấn chăn bông mềm, vẻ mặt mờ mịt, ánh đèn đột ngột khiến cậu hơi nheo mắt lại, tóc tai rối bù, trông đến là muốn giúp cậu vuốt gọn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play