Trước kia, Ôn Nghiên sống như mầm non trong nhà kính, bị nuôi trong sự bao bọc, thành ra quen với việc suốt ngày quanh quẩn trong nhà, dăm ba ngày không ra ngoài cũng chẳng có gì to tát.
Hơn nữa tuy bây giờ thể trạng cậu vẫn yếu, nhưng không còn yếu ớt như kiếp trước, chỉ cần ra khỏi vườn hoa là đã có người nhìn theo, cứ sợ cậu lập tức sẽ ngã gục xuống đất vậy.
Chỉ cần không bước ra khỏi khu biệt thự nhà họ Cố, thì cậu có thể đi đâu cũng được, dạo ở đâu cũng không ai cản. Chú Chu cũng không để ý, thậm chí còn vui vẻ đi cùng.
Lúc chiều tà thì Ôn Nghiên dạo tới bên hông biệt thự, xuyên qua một lối nhỏ thì phát hiện nơi này lại có một nhà kính trồng hoa, mà còn là kiểu rất cũ kỹ mang hơi thở thời gian.
Ôn Nghiên mừng rỡ quay sang hỏi chú Chu: “Ở đây lại còn có cả nhà kính trồng hoa? Sao không ai chăm thế?”
Cậu hí hửng chạy tới, chú Chu định ngăn lại nhưng không kịp, há miệng hít vào một hơi rồi lặng lẽ theo sau cậu.
Ôn Nghiên đẩy cửa nhà kính ra, hất lên lớp bụi mỏng phủ phía trên, bên trong trông chẳng khác gì đã lâu không có người chăm nom, trong góc còn có mạng nhện giăng kín.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT