Sau khi giảng giải xong Dưỡng Nguyên Kinh, Phong Minh thấy rõ thân thể của Bạch Kiều Mặc vẫn còn chưa khôi phục hẳn, huống hồ hôm nay bận rộn cả ngày, nên bèn bảo y sớm về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Kiều Mặc cũng không khách sáo, nói một tiếng “ngủ ngon” rồi trở về phòng mình.
Trong phòng đã sớm có người theo lệnh Phong Minh sắp xếp đầy đủ vật dụng tẩy rửa cùng y phục các loại, bảo đảm từ trong ra ngoài đều có thể đổi mới. Y phục dùng chất liệu cực kỳ tinh tế, chưa cần chạm tay cũng biết hơn hẳn những gì y từng dùng ở Bạch gia. Có hai chiếc áo khoác còn được dệt từ hỏa tơ tằm chống cháy và thấm nước, mỗi một chiếc đã đáng giá hơn một ngàn nguyên tinh.
Bạch Kiều Mặc bật cười lắc đầu, âm thầm nghĩ: “Xem ra ta thật sự là gả vào nhà cao sang, ăn được cơm mềm rồi.”
Chỉ là y vẫn thắc mắc trong lòng, vì sao đời trước ở Khánh Vân Thành lại chưa từng nghe đến hai cha con họ Phong này? Cũng chẳng từng thấy qua một vị song nhi dung mạo xuất chúng như Phong Minh.
Y tin rằng, nếu đã từng gặp, tuyệt đối không thể quên.
Ngay cả Phong gia chủ – Phong Kim Lâm – cũng chưa từng xuất hiện trong những lời đồn đại đời trước. Một người có thể dựng nên sản nghiệp ở Khánh Vân Thành như vậy, đâu thể không có chút danh tiếng gì? Thật sự quỷ dị.
Bạch Kiều Mặc vừa suy nghĩ vừa chuẩn bị bắt đầu tu luyện Dưỡng Nguyên Kinh. Có năm vạn nguyên tinh Phong Minh chia cho, y có thể dùng để phụ trợ quá trình tu luyện, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Y lấy từ nhẫn trữ vật ra một trận bàn tụ nguyên, đặt nguyên tinh vào, đang định khởi động pháp quyết dẫn khí nhập thể thì linh quang chợt lóe.
Y bỗng nhớ đến một nhân vật mang họ Phong đời trước từng nghe qua – vị đoàn trưởng dong binh đoàn Phong Ưng, danh tiếng không nhỏ, dù chưa từng gặp gỡ cũng từng nghe nói.
“Chẳng lẽ vị Phong đoàn trưởng kia chính là Phong gia chủ hiện nay?” Bạch Kiều Mặc lẩm bẩm.
Nhưng rõ ràng năm đó người kia vẫn luôn độc hành, chưa từng nghe có con cái bên cạnh, càng chưa nói đến song nhi. Lại thêm luôn giữ mình nghiêm cẩn, chưa từng dây dưa với ai.
“Có thể nào, bởi vì có hài tử, cho nên vị ấy mới lui về ở ẩn, ổn định ở Khánh Vân Thành?” – Bạch Kiều Mặc nghĩ đến cảnh Phong gia chủ cưng chiều con, lại thấy điều này không phải không có khả năng.
Chẳng qua, đời trước Phong gia ở Cao Dương quận có biết thân thế thật sự của vị đoàn trưởng này hay không?
Tóm lại, bất kể là ở đâu, người này đều là nhân vật phong vân. Hiện nay chỉ mới Nguyên Dịch Cảnh, mà đời trước y từng nghe người nói khi ấy người kia đã đạt đến Khai Hồn Cảnh hậu kỳ. Nếu tính thời gian, chỉ khoảng hai mươi năm mà thôi.
Đi theo Phong Minh, được một cường giả như thế che chở, quả thực là hưởng được phúc lớn.
Bạch Kiều Mặc cười khẽ, rồi tập trung vào tu luyện, sớm ngày chữa lành đan điền mới là chính đạo.
Sáng hôm sau, Phong Minh ngủ dậy trong tinh thần khoan khoái, phần vì dược ngọc ôn dưỡng, phần vì nửa đêm có luyện qua Dưỡng Nguyên Kinh. Hắn cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt diệu.
Vừa chuẩn bị bước ra ngoài thỉnh an cha, hắn bỗng dừng chân trước cửa, vỗ trán: “Suýt nữa quên, ta hiện giờ đã có gia thất, sao có thể cưới người vào rồi lại để y bị lạnh nhạt như thế? Há chẳng phải giống tra nam ư?”
Phong Minh liền phân phó Dương Tân:
“Xem Bạch đại ca đã dậy chưa, nếu rồi thì bảo y sửa soạn, cùng ta đi thỉnh an phụ thân.”
Dương Tân cười thầm trong lòng, biết rõ thiếu gia mình còn chưa quen với việc trong viện có thêm người ở, nhưng vẫn cung kính đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Chưa kịp gõ xuống, cửa đã mở ra, Dương Tân lập tức đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Bạch Kiều Mặc, khiến hắn thoáng ngẩn người.
“Quả thật đẹp đến động lòng người, trách gì thiếu gia thích,” – hắn nghĩ thầm, hành lễ xong liền truyền đạt lại lời dặn.
Bạch Kiều Mặc đáp:
“Ta đã chuẩn bị xong, sẽ theo Minh đệ đi gặp Phong gia chủ.”
Vừa ra khỏi cửa, Phong Minh đã vẫy tay gọi:
“Bạch đại ca, chúng ta đi gặp cha ta, nhân tiện dùng bữa sáng luôn.”
“Được.” Bạch Kiều Mặc mỉm cười nhẹ đáp.
Nhìn nụ cười của Bạch Kiều Mặc, Phong Minh cảm thấy như cả ngày đều bừng sáng. Hôm nay chính là một khởi đầu tốt đẹp!
“Đi thôi, Bạch đại ca.” – hắn lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay y kéo ra ngoài, còn ân cần hỏi – “Nghỉ ngơi một đêm rồi, thân thể có thấy gì không ổn chăng? Buổi tối và sáng đã dùng linh nhũ chưa? Nhất định phải nhớ uống đấy, dùng xong nói với ta, ta sẽ xin cha ta thêm.”
Bạch Kiều Mặc khẽ cong khóe môi, trong lòng cũng thấy dễ chịu, không khí trong phủ khác biệt hoàn toàn với thôn trang nghèo khó trước kia:
“Thân thể ta không sao, đã dùng linh nhũ, hết rồi ta sẽ nhắc.”
Phong Minh nghe thế liền hí hửng kể lại cảm giác tu luyện Dưỡng Nguyên Kinh tối qua, sau đó hạ giọng như thể nói bí mật lớn:
“Bạch đại ca, ta nói ngươi nghe, bên ngoài ai cũng nghĩ ta là phế vật, kinh mạch nhỏ yếu, hồn hải không có chút hồn lực nào, ai ngờ thành thân trước một ngày, ta thức tỉnh thiên phú, hiện giờ đã là nhất phẩm luyện dược sư!”
Vừa nói hắn vừa móc ra một viên đan dược:
“Đây là Tôi Thể Đan ta luyện ra, cho ngươi làm kỷ niệm. Về sau ngươi cần gì cứ nói, đan dược gì ta cũng lo được.”