Phần lớn đan dược được đưa tới làm hạ lễ đều là loại dùng để chữa thương, hơn nữa tính dược ôn hòa, trừ phi là của riêng tặng cho Phong gia chủ, còn lại đều là loại mà Phong Minh có thể dùng được, thì Bạch Kiều Mặc cũng có thể dùng như thế.
Vật quý vật tốt cũng chẳng ít, ngay cả nguyên tinh hiếm thấy, Phong Minh cũng chia một nửa cho Bạch Kiều Mặc.
Lúc ấy Bạch Kiều Mặc muốn từ chối, nhưng Phong Minh không buồn khách khí, trực tiếp nhét túi trữ vật đựng nguyên tinh vào lòng y, lại còn đường hoàng vỗ vỗ vai y:
— “Cầm lấy đi! Bổn thiếu gia không thiếu mấy viên nguyên tinh này. Ngươi cần bao nhiêu, cha ta đều có thể cho.”
Bạch Kiều Mặc cúi đầu nhìn túi trữ vật trong lòng ngực, lại nhìn cánh tay bị Phong Minh vỗ, chỉ cảm thấy... chẳng biết nói gì. Nghe chàng nói những lời đó, y suýt nữa nảy sinh tâm lý... nghèo hèn!
Trước kia y thân là thiên chi kiêu tử, tài nguyên dùng không thiếu. Dù là phần chia của tông môn hay Bạch gia, y đều có một phần, thêm vào đó là thu hoạch từ các chuyến lịch luyện bên ngoài, có thể nói cũng là một người giàu có.
Nhưng so với Phong Minh... đúng là có khác biệt. Trong lòng y thật sự có vài phần... hâm mộ.
Một nửa túi nguyên tinh, tính ra cũng là năm vạn viên, đổi ra nguyên châu thì chính là năm trăm vạn! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ đỏ mắt ganh tỵ, hận không thể thế chỗ y.
Vậy... hiện tại xem như y đang "ăn cơm mềm" sống dựa vào Phong Minh sao? Ý nghĩ này đột nhiên dâng lên trong lòng Bạch Kiều Mặc, lạ lùng vô cùng.
Mà nhìn tình hình hiện tại, tăng thêm khối tài sản bên mình như thế này... hình như... cũng không phải chuyện xấu?
Khụ khụ! Bạch Kiều Mặc vội vàng áp chế cái ý niệm ấy xuống, nhanh chóng lấy ra quyển Dưỡng Nguyên Kinh đã chép sẵn ở thôn trang trước đó, tranh thủ nói:
— “Minh đệ, ta không có gì quý giá để tặng lại ngươi, chỉ có quyển Dưỡng Nguyên Kinh này. Nghe nói ngươi bẩm sinh kinh mạch mảnh nhỏ yếu ớt, công pháp này chuyên dùng để ôn dưỡng thân thể và kinh mạch. Nếu kiên trì tu luyện, phối hợp đan dược cùng thiên tài địa bảo, có lẽ sẽ cải thiện được thể chất.”
Phong Minh không khách khí, nhận ngay lấy quyển sách nhỏ, còn mở ra ngay tại chỗ xem thử, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Kiều Mặc, cười nói:
— “Không ngờ còn có loại công pháp như thế này, cha ta còn chẳng biết.”
Nếu biết, e là từ lâu đã nghĩ cách giúp chàng tu luyện rồi.
— “Công pháp này với thân thể của ngươi cũng có ích đúng không? Ngươi cũng đang tu luyện chứ?”
Bạch Kiều Mặc đã tặng công pháp, đương nhiên chẳng cần giấu giếm:
— “Có tu luyện, có thể làm dịu cơn đau trong người, nhưng chỉ dựa vào Dưỡng Nguyên Kinh thì không thể hoàn toàn chữa lành đan điền.”
Phong Minh liền bật thốt:
— “Vậy ngươi có cách chữa đan điền sao?”
Đột nhiên trong đầu Phong Minh lóe lên một ý nghĩ. Bạch Kiều Mặc chẳng phải giống hệt vai chính trong truyện tu tiên sao? Xuất thân danh môn, thiên tư trác tuyệt, được người người kính ngưỡng, rồi đột nhiên một ngày bị hủy thiên phú, rơi vào cảnh phế nhân bị người đời khinh rẻ, giẫm đạp.
Nhưng vai chính vẫn là vai chính, dù sa sút cũng sẽ có kỳ ngộ, nghịch chuyển vận mệnh, không chỉ chữa lành thương thế, mà còn bước lên đỉnh cao, phản đòn tất cả những kẻ từng khinh bỉ.
Chết thật, càng nghĩ càng thấy giống! Chẳng lẽ... chàng xuyên vào một quyển truyện tu chân, trở thành vai ác pháo hôi kiêu ngạo ngang ngược chuyên làm nền cho vai chính?
Mà hiện tại, chàng lại cưới vai chính về làm... tức phụ nhi của mình rồi?
Tương lai vai chính khôi phục lại thiên phú, có khi nào sẽ một tay bóp chết chàng để trả thù?
Trong khi Phong Minh đang nghĩ như ngựa chạy thoát cương, kéo lại không được, thì Bạch Kiều Mặc trầm ngâm một thoáng, sau đó gật đầu khẽ:
— “Thật sự là có. Chỉ mong Minh đệ giữ bí mật giúp ta.”
Quả nhiên có thật! Không lẽ Bạch Kiều Mặc đã lấy được bàn tay vàng? Dám đi nói ra ngoài?
Phong Minh liền giơ tay lên thề:
— “Ta nhất định không nói ra đâu! Ta đâu có ngốc mà lại đem chuyện này rêu rao khắp nơi? Chưa chắc người khác đã tin, nhưng nếu ta nói ra thì cứ để ta—”
Bạch Kiều Mặc cười kéo tay chàng xuống, dịu dàng nói:
— “Ta tin Minh đệ.”
Ai da! Cười đẹp đến nhường này, Phong Minh cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chàng lại nghĩ: Chẳng lẽ ta thật sự xuyên vào một thế giới thăng cấp nghịch tập mà Bạch Kiều Mặc là vai chính? Muốn mạng người ta mà...
Bạch Kiều Mặc không biết Phong Minh đang nghĩ vẩn vơ chuyện gì, nhẹ chỉ vào quyển sách trong tay chàng:
— “Công pháp này không dễ tu luyện, ta giảng cho ngươi một lần. Càng sớm tu luyện thì thân thể càng mau khôi phục.”
— “Được, ta sẽ chăm chú nghe.”
Phong Minh còn đặc biệt kéo ghế của mình lại gần, hai chiếc ghế gần như sát nhau, hai người ngồi kề vai mà giảng – người nói thì chậm rãi giải thích, người nghe thì chăm chú gật đầu, thỉnh thoảng còn đưa ra câu hỏi. Cứ thế chìm vào khoảnh khắc dạy học thật vui vẻ.
Bên ngoài, Dương Tân hiếu kỳ không thôi. Hắn không dám dán tai nghe trộm, bởi chuyện ấy không hợp quy củ. Nhưng nhìn dáng vẻ trong phòng, thiếu gia cùng Bạch đại thiếu hình như ở chung vô cùng hòa thuận. Lẽ nào... thiếu gia thật sự thích Bạch đại thiếu rồi?
Mà nói thật, nếu thiếu gia có thích... cũng chẳng sao. Dù gì người cũng đã cưới vào phủ rồi.
Bên ngoài, Phong Kim Lâm sau khi lo xong việc lớn, cũng gọi quản gia tới hỏi:
— “Minh Nhi bên kia thế nào rồi?”
Quản gia đáp:
— “Thiếu gia và Bạch đại thiếu ở trong thư phòng đã lâu, xem ra hòa hợp lắm.”
Phong Kim Lâm yên lòng. Nhi tử của mình ông rõ ràng, xem ra Minh Nhi thật sự không ghét Bạch Kiều Mặc, bằng lòng kiên nhẫn ở chung cùng y.
Trong mắt ông, chỉ cần nhi tử thích, thì có ngủ với người ta cũng chẳng sao. Cùng lắm thì mang thai một cái trứng, cũng vừa hay cho Phong gia thêm một đứa cháu đời thứ ba. Vừa có thể ôm tôn tử, lại để Bạch Kiều Mặc ở lại Phong gia dưỡng trứng, không còn phải lo Minh Nhi gặp chuyện gì với thân thể nữa.