Liêu Phi theo Lý Bảo Kỳ lên đỉnh vực.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn không quá rực rỡ, sắc đỏ nhạt bao phủ lên những tầng mây gần xa một lớp ánh sáng lạnh lẽo.
Người được phân công canh gác ở miệng vực không thấy đâu. Lý Bảo Kỳ đảo mắt tìm quanh, tức đến nhảy dựng lên: Cái gã này đúng là cứng nhắc, bảo hắn tìm xem có lối xuống núi kín đáo nào không, vậy mà hắn thật sự cứ thế men theo đường xuống tìm mãi, giờ thì hay rồi… người gần như đã xuống tận chân núi!
Trên cao truyền đến tiếng vo ve, là drone bay tới. Lần này bay khá thấp, Lý Bảo Kỳ còn giơ tay chào nó một cái—nếu đoán không lầm, đây là chiếc của Hà Hoan.
Liêu Phi nhếch mép cười lạnh: “Cứ để hắn chơi thêm chút nữa đi.”
Cô cố tình nói rằng ở miệng vực có lối xuống kín đáo, chính là muốn Lý Bảo Kỳ phái người đi kiểm tra, đồng thời tìm cách đuổi kẻ canh gác ở đó đi, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Bước tiếp theo, cô chỉ mong người phụ nữ trẻ kia có thể “giữ chân Nhan Như Ngọc” như mong muốn của mình. Như thế, đường trốn của cô sẽ càng rộng mở.
Khương Hồng Chúc không thể tha, nhưng cô biết rõ chuyện nào quan trọng hơn. Dù Từ Định Dương có nằm trong tay Nhan Như Ngọc hay không thì việc trốn thoát vẫn là ưu tiên hàng đầu: Nếu cô ấy không ở đó, cô thoát được thì càng tốt; còn nếu có, chỉ khi cô thoát rồi mới có thể nghĩ cách cứu cô ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT