Trần Tông nhìn mấy cái lỗ thủng trên áo, trong lòng bốc hỏa. Anh trừng mắt nhìn Liêu Phi, chỉ cảm thấy cô ta đáng ghét vô cùng, hận không thể tát cho cô ta hai cái.
Anh quát lớn: "Cô bị điên à? Đây là giết người đó! Cô có thù oán lớn cỡ nào mà ra tay như vậy?!"
Sau một hồi đâm chém điên cuồng, Liêu Phi thở hồng hộc, mặt vẫn còn đỏ bừng. Nghe Trần Tông quát, cô ta lại bật cười, rồi từng chữ từng chữ nói ra: "Thù oán lớn cỡ nào ư?"
Ánh mắt cô ta lướt qua từng người có mặt, môi khẽ run rẩy: "Ban đầu, bọn tôi ở nhà yên ổn, chẳng liên quan gì đến mấy người, cũng không định dính vào chuyện này. Chính Khương Hồng Chúc chủ động gọi điện đến, nói muốn hợp tác, còn hứa hẹn sẽ có một khoản hậu hĩnh. Đúng, A Dương động lòng. Nhưng động lòng thì sao? Nếu số tiền đủ lớn, các người sẽ không động lòng chắc?"
"A Dương động lòng, nhưng cô ấy đâu có trộm cắp gì. Cô ấy đã bỏ công sức ra, làm việc đàng hoàng. Chính vì A Dương quá đàng hoàng! Theo ý tôi, đã đón được Khương Hồng Chúc rồi, bà già đó cũng nằm trong tay chúng tôi, chẳng lẽ bà ta không ngủ sao? Nhân lúc bà ta ngủ, lấy đinh sắt ghim chặt tay chân, chẳng phải cũng bổ dưỡng y như vậy sao? Vừa không tốn vốn, vừa không phải liều mạng đắc tội với Nhan gia, sao phải mạo hiểm như thế?"
Trần Tông chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Quả thật, Khương Hồng Chúc là do Từ Định Dương đón đi, mà Từ Định Dương hoàn toàn có cơ hội làm như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT