Trần Tông cảm thấy lạ: "Sao đột nhiên cô lại muốn điều tra về Lý Nhị Toản vậy?"
Tiêu Giới Tử còn mải nghĩ về chiếc nhẫn, tâm trí đang lơ đễnh. Phải đến khi Trần Tông hỏi lại lần thứ hai, cô mới bừng tỉnh: "Tình cờ gặp thôi, lại đúng vào lúc ông ta đang tự tử."
Trần Tông hít sâu: "Vậy cô không làm gì à?"
Bình thường gặp tình huống này, người ta phải làm gì đó, dù chỉ hét lên một tiếng "Đừng mà!", cũng hơn là thờ ơ, không quan tâm.
Tiêu Giới Tử ngẩng đầu lên, nheo mắt tìm ánh trăng giữa bầu trời đầy mây dày: "Tôi có làm đấy chứ. Dù sao thì trước mặt tôi, ông ta không chết được. Nhưng sau đó thì... cũng khó mà nói."
Trần Tông lại quan tâm đến thực tế hơn: "Lại tự tử... thế còn viên kim cương của ông ta thì sao?"
Tiêu Giới Tử cười phá lên: "Kim cương cần phải cho bú hay cho ăn chắc? Quan tâm làm gì, anh nhận nuôi luôn đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play