Khoảng tám giờ tối, Tiêu Giới Tử xách nửa xô đất, thở hồng hộc quay lại xe.
Khương Hồng Chúc đợi đến sốt ruột, đã bao lần bám vào cửa sổ xe nhìn ra, cuối cùng thấy cô quay lại, liền tức tối trách mắng: “Tôi còn tưởng cô chết dí ở trong đó rồi chứ.”
Tiêu Giới Tử lười mở cốp xe, thẳng thừng mở cửa, ngồi vào, ném xô đất và xẻng xuống ghế: “Chị vào mà tự đào lấy! Đào sâu đến cả mét, sao chị không bảo trước rằng đất đã đóng băng?”
Khương Hồng Chúc lúc này mới nhớ ra, hầu hết khu vực Đại Hưng An Lĩnh là đất băng, trước giải phóng, mùa đông có người mất cũng khó mà chôn cất, vì đất đông cứng như đá, xẻng không đào nổi, phải đốt lửa cho mềm đất mới đào được.
Cô ta dịu giọng hỏi lại: “Đã đông cứng rồi à?”
“Gần như vậy” Tiêu Giới Tử đáp. Cô dốc hết sức lực, chỉ đào được một hố nông, mang chút đất bề mặt về. Còn chuyện “sâu một mét” gì đó, xem như chưa từng nghe thấy.
Cô khởi động xe, khi đi ngang qua chiếc xe Buick nọ, cố gắng nhìn thẳng phía trước, tránh để mắt lạc đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play