Theo như đã bàn bạc, Tiêu Giới Tử lẽ ra khi vừa chạm đất phải kéo dây hai lần báo hiệu mọi chuyện thuận lợi. Nhưng không hiểu sao lần này cô lại không làm vậy. Tuy nhiên, dựa vào cảm giác khi thả dây và sự thay đổi trọng lượng của túi đồ, Trần Tông đoán chắc cô đã xuống an toàn.
Ngay sau đó, Trần Tông cũng nhanh chóng trèo xuống. Với anh thì việc này không khó, vì hồi nhỏ thường xuyên tập luyện sức tay bằng cách chống hai bên tường trong những con hẻm hẹp. Chỉ có điều ở đây vách động ẩm ướt, trơn trượt, nên anh phải buộc dây vào người và tay chân bám chặt từng chỗ như đang leo.
Trên đầu anh còn gắn một chiếc đèn soi để tiện chiếu sáng. Vừa xuống tới nơi, theo thói quen, anh ngẩng đầu nhìn lên trên. Không ngờ đúng lúc đó, Thần Côn đang thò đầu xuống động quan sát, ánh sáng mạnh từ đèn pin chiếu thẳng vào mắt khiến ông ta nhăn nhó, vừa che mắt vừa quát to: “Mù mắt rồi! Không được ngẩng đầu nhìn!”
Nghe vậy, Trần Tông bật cười, suýt chút nữa vì mất tập trung mà trượt tay ngã xuống.
Chẳng mấy chốc, anh đã chạm đất.
Nhanh nhẹn tháo dây an toàn, rồi giật mạnh hai cái theo ám hiệu. Dây lập tức được kéo lên trên, để chuẩn bị đưa gậy gộc và hành trang của họ xuống tiếp.
Quả nhiên nơi này đúng là “hang sâu thông ra đường”, bên dưới là một lối đi ngang nối với động thẳng đứng phía trên, tạo thành hình chữ “T” ngược.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play