Ban đầu, Thần Côn cho rằng suy luận của mình trôi chảy vô cùng, chắc chắn sẽ dẫn tới một kết luận hợp lý. Nào ngờ lại bị chặn ngang một cách bất ngờ, khiến trong lòng ông cực kỳ khó chịu.
Khi tiếp tục lên đường, ông có phần uể oải, tâm trạng không vui, trong đầu chỉ quanh quẩn hai chuyện: một là khối đá có hình động vật, hai là con vượn kỳ lạ với cánh tay dài kia.
Trần Tông và Tiêu Giới Tử đi theo phía sau.
Vốn định giúp cô đeo ba lô và còn muốn dìu cô, nhưng Tiêu Giới Tử từ chối: “Tôi bị thương ở vai chứ đâu phải ở chân, chẳng lẽ đi đường cũng phải để người ta dìu như bà lão sao?”
Trần Tông vẫn lo lắng: “Lỡ chân em bị tê, ngã xuống, va vào vai thì có đau không?”
Tiêu Giới Tử nghĩ tới thôi cũng thấy đau, nên đưa tay cho anh.
Cô cứ tưởng anh sẽ nắm tay mình, nhưng không. Từ góc độ thực dụng, Trần Tông nghĩ nếu cô thật sự vấp ngã, nắm tay sẽ khiến anh phản ứng không kịp, nên anh đổi sang nắm lấy cánh tay. Cánh tay Tiêu Giới Tử tuy săn chắc, cơ bắp rõ, nhưng với anh vẫn thấy quá mảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT