Trần Tông vốn định nói: “Chính là một mình anh đánh năm tên đó nha!”
Nhưng Tiêu Giới Tử lại chẳng để tâm đến câu mấu chốt này. Cô vừa buồn ngủ vừa mơ màng, miệng thì lẩm bẩm: “Không chạy được thì tốt rồi. Nếu cùng đánh, tôi cũng có thể giúp Trần Tông đánh được một hai người. Không thể để một mình anh ấy bị đánh…”
Trần Tông ngồi xổm trên cành cây, ngơ ngác nhìn cô. Trong lòng bỗng thấy nhói lên, chỉ muốn cúi xuống ôm cô một cái và nói: “Không sao đâu mà.”
Dù sao thì đánh cũng chẳng đau lắm, mấy vết bầm trên mặt anh giờ anh còn sắp quên mất rồi.
Đúng lúc đó, bọn Hoa Hầu đã chạy tới.
Hoa Hầu trông chẳng khác gì khỉ thật, vài ba động tác là leo lên được cây. Anh ta trèo lên một cành cao hơn, cúi xuống nhìn và nói: “Vết thương này băng thế này không ổn đâu, kẻo nhiễm trùng. Mặt đỏ bừng thế kia, phát sốt à? Để hạ nhiệt độ… Trần Tông, anh làm giúp đi.”
Sơn quỷ vốn rất rành xử lý loại ngoại thương này. Trần Tông lập tức đứng dậy, đổi chỗ với Hoa Hầu và phụ giúp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play