Một trăm bản tử giáng xuống, mấy người kia cũng chết. Bạch Kim Thời nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi nói với Cố Thanh Nam: “Tìm vài người lại đây, kéo bọn họ ném tới cửa phủ công chúa.”
Trưởng công chúa vốn sĩ diện, chuyện này vừa truyền ra, cả kinh thành đều chê cười bà ta. Bà tức đến không nhịn được, sai người đi tìm Bạch Kim Thời ra nói chuyện.
Chỉ là lần này bà không dám gọi người tới phủ công chúa, sợ lại gây ra một trận sóng gió, nên đành chọn một khách điếm, bảo Bạch Kim Thời đến trước, còn mình thì nấn ná nửa canh giờ mới đến, đầu đội mũ mạng, cải trang che mặt.
Bạch Kim Thời hoàn toàn không đoái hoài, để mặc bà ngồi trong phòng lầu lâu đợi hơn một canh giờ. Sau đó có người đi hỏi thăm, nói Bạch Kim Thời cùng một nhà tam hoàng tử đã ra ngoại thành dạo chơi từ lâu. Trưởng công chúa tức đến suýt hộc máu, cầm chén trà muốn đập xuống, vừa nhấc tay thì nghe thấy bên vách vang lên một giọng nói quen thuộc.
Lúc này vẫn chưa tới giờ cơm, khách khứa ít, trong lầu rất yên tĩnh. Trưởng công chúa không lên tiếng, người phòng bên cứ tưởng không có ai, nên nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
“Nương đừng gấp, uống ngụm trà rồi từ từ nói, cha lại làm gì khiến nương tức?” Giọng Bạch Ngạn Thần vang lên rõ ràng bên tai trưởng công chúa.
Bà không thể nào nghe nhầm giọng Bạch Ngạn Thần, nhưng gã đang gọi ai là nương? Bà ta đang ở đây, cha mẹ ruột của hắn thì đã bị đánh chết ở quan phủ rồi, làm gì còn nương? Chẳng lẽ là bà mẫu của gã? Nhưng sao lại xưng hô như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT