Cố Thanh Nam sau khi trở về chưa được hai tháng liền nhận được điều lệnh, sang năm đầu năm sẽ điều về kinh thành.
Người trong thành vừa nghe tin hắn phải rời đi, ai nấy đều luyến tiếc không thôi. Đến ngày hắn đi, còn có người khóc lóc đến tận cửa nha môn tìm hắn, “Cố đại nhân, ngài mà đi rồi, vạn nhất sau này điều về một hôn quan, bọn ta biết làm sao?”
Bọn họ vừa mới bắt đầu được sống những ngày yên ổn, sợ Cố Thanh Nam đi rồi, nhà máy sẽ bị người khác chiếm, bị nhét vào một đám người từ đơn vị liên quan của tân tri phủ, làm loạn đến mức chướng khí mù mịt. Hiện tại Cố Thanh Nam còn ở đây, không ai dám động đến mấy cái nhà máy kia. Nếu hắn rời đi rồi, trời cao đất rộng, ai còn quản nổi nơi này nữa?
Cố Thanh Nam nói, nếu có ai dám ức hiếp bọn họ, cứ viết thư cho hắn, cho dù hắn có ở tận chân trời góc bể cũng sẽ quay về giúp. Về sau hắn cũng sẽ thường xuyên phái người tới xem xét tình hình nhà xưởng, hễ có vấn đề sẽ lập tức xử lý.
Việc Cố Thanh Nam rời đi là điều tất nhiên. Không chỉ vì Hoàng hậu điều hắn vào kinh làm quan, hắn không thể trái mệnh lệnh, mà còn vì hắn phải làm nhiệm vụ trong trò chơi.
Tuy nhiên, lời lo lắng của bà con cũng nhắc nhở hắn một chuyện: khoảng cách xa, quản lý khó khăn, còn phải đề phòng nhân phẩm của quan viên kế nhiệm. Tuy đường xi măng từ kinh thành đến bên này đã được sửa, việc đi lại so với trước đây thuận tiện hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Nếu có thể có xe lửa thì tốt biết bao.
Hắn chợt nhớ đến hai mỏ quặng từng đào trước đó, nếu chế tạo đường ray thì hoàn toàn có khả năng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía làn đạn: “Trong phòng livestream có ai biết chế tạo tàu hỏa hơi nước không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT