Bọn họ xuất hiện chỉ có thể xem như một khúc nhạc đệm ngắn chẳng đáng chớp mắt. Đạo Hoa liếc nhìn bọn họ một cái xong liền dẫn theo bọn nhỏ đi xem diễn.
Mà tân phu lang thì cảm thấy vô cùng khuất nhục, đứa con này nhất định phải có cho bằng được, cho dù Trần Phong Trụ không được thì cũng phải nghĩ cách có một đứa con, tuyệt đối không thể thua trận khẩu khí này!
Hội đèn lồng lần này có biểu diễn hí khúc, đều là do bá tánh trong huyện thành bỏ phiếu chọn ra. Gánh hát cũng được mời từ nơi khác tới, là một đoàn hát khá có tiếng. Lần này tổ chức hội đèn lồng tuy gấp gáp, nhưng Cố Thanh Nam vẫn chi ra khoản tiền lớn, rất có lòng. Dân chúng đều vui vẻ, chen chúc quanh sân khấu đông nghịt, tầng trong tầng ngoài chật như nêm cối. Cố Thanh Nam sợ chen lấn dễ xảy ra sự cố, còn cho dựng thêm một sân khấu nữa để phân luồng người xem.
Bạch Kim Thời trước kia cũng từng xem pháo hoa vào dịp Tết khi còn ở kinh thành, nhưng chỉ có thể ngồi trong viện nhìn người ta phóng ở bên ngoài. Công chúa không thích náo nhiệt, trong phủ sau khi ăn xong bữa tất niên thì ai nấy đều tự về phòng. Đêm giao thừa cậu không thể ra ngoài một mình, chỉ có thể ngồi cô đơn trong sân viện ngắm người khác bắn pháo hoa.
Ở nhà cha mẹ nuôi thì còn thê thảm hơn. Một nhà náo nhiệt rủ nhau ra ngoài ăn Tết, khi về thì các đệ đệ muội muội đều đã thay y phục mới, cài đầu hoa mới, tay cầm đồ chơi đường và đường hồ lô các loại, chỉ có mình cậu là không có gì cả.
Lúc ấy cậu không hiểu vì sao cha mẹ lại bất công đến vậy. Sau này biết được họ không phải cha mẹ ruột, cậu dần hiểu ra. Nhưng mãi đến khi nhìn thấy trưởng công chúa, cậu mới thực sự rõ: thì ra cha mẹ ruột cũng có thể bất công như vậy.
Bạch Kim Thời ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ nổ tung trên không trung, khẽ chà xát tay, hy vọng sang năm cũng sẽ có người ở bên cạnh mình đón Tết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT