Cố Thanh Nam sáng sớm vừa thức dậy đã nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, còn tưởng rằng là dân làng khua chiêng gõ trống đến cảm tạ mình. Trước đó, lúc người của bộ phận thu mua đến các thôn thu quần áo, mấy thôn dân rất biết ơn hắn, còn nhờ người mang cho hắn không ít đồ ăn trong thôn, nào là trứng gà, linh tinh các thứ, thậm chí có nhà không khá giả cũng hái ít trái dại trên núi, đem theo ít rau dại biếu tặng.
Lần trước người của bộ phận thu mua mang về cho hắn đầy một xe lớn, lần này họ lại đi thu quần áo ở nông thôn, hắn còn tưởng dân làng lại tặng đồ, liền nghĩ chắc đi theo xe thu mua đến.
Kết quả vừa mới ngồi dậy, liền thấy Bạch Kim Thời hốt hoảng chạy vào báo với hắn, bên ngoài có một đám sơn phỉ đang vây phủ. Thì ra ngọn núi mà hắn định san phẳng kia thật sự có sơn phỉ.
Khu vực này không chỉ có một nhóm sơn phỉ, mà có đến mấy băng, sơn phỉ, thổ phỉ, tụ lại thành một đám lớn. Chuyện các thương nhân và khất cái trước đó không bị cướp là vì khất cái vốn chẳng có gì, có cướp cũng bằng không; còn thương nhân thì trước khi đến đây đã hóa trang kỹ càng, ăn mặc như khất cái hoặc dân chạy nạn, sẽ không bị sơn phỉ chú ý.
Vùng này vốn nghèo, sơn phỉ cũng khinh thường mà không thèm cướp người địa phương.
Tất cả những điều này là do Cố Nhị Ngũ kể với hắn. Cố Nhị Ngũ đi khắp nơi, quen thuộc với mọi người trong huyện thành, hiểu rất rõ tình hình nơi này.
Cố Thanh Nam nghe tiếng đám sơn phỉ ngoài kia gào thét uy hiếp, hô lên nếu hắn không ra thì chúng sẽ xông vào, rồi lại nghe Cố Nhị Ngũ nói, cảm thấy có gì đó sai sai, “Vùng này nghèo thế này, họ không cướp dân, không cướp thương đội, không cướp gì cả, vậy nguồn thu nhập của họ là cái gì? Chẳng lẽ trồng trọt trên núi? Trồng cây ăn quả? Thế thì gọi là nhà vườn chứ không phải sơn phỉ rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play