Cố Thanh Nam từ trong ba lô lấy ra cần câu cấp 1, vừa nghiên cứu cách dùng, vừa liếc nhìn dãy núi không xa phía trước. Núi bên này cây cối um tùm, hắn từng cố ý hỏi thăm qua, sơn mạch này không có chủ, mấy thôn quanh đó đều lên núi hái thuốc, mang dược liệu về bán cho tiệm thuốc trong huyện thành, hoặc bán lại cho mấy lái buôn, rồi lái buôn lại chuyển ra ngoài tiêu thụ.
Cũng có người lên núi đốn củi, người trong thôn hoặc tự dùng, hoặc đem ra huyện thành bán cho dân huyện.
Hắn nhớ trong ba lô có rất nhiều loại hạt giống cây cối, nếu mấy hạt giống ấy cũng tăng trưởng nhanh như mấy loại nông sản trước đó, hắn hoàn toàn có thể dựng xưởng gỗ trên núi, vừa trồng vừa đốn, tạo thành chuỗi sản xuất gỗ bền vững, lấy không hết, dùng không cạn.
Có điều, mở xưởng thì lại phải tiêu tiền. Cố Thanh Nam lập tức nghiêng đầu nhìn Bạch Kim Thời, giọng kéo dài mềm như kẹo mạch nha: “Bạch ca~”
Bạch Kim Thời lần đầu nghe hắn gọi “Bạch ca” còn hơi run một chút. Sau này nghe nhiều rồi, liền biết khi kêu vậy, một là có con chuột bị bắt gặp, hai là lại phải tiêu tiền.
“Lần này muốn bao nhiêu?” Bạch Kim Thời hỏi rất bình tĩnh, không chút oán giận. Từ lúc sống chung đến nay, mỗi lần Cố Thanh Nam mở miệng đòi tiền đều là để làm ăn.
Mở tiệm gạo hết 30 lượng, trong đó 20 lượng để thuê cửa hàng, còn lại lo bảng hiệu, trang hoàng, lương tháng cho tiểu nhị với chưởng quầy. Lương thực bán ra đều là hai người tự trồng, chi phí đầu tư nhẹ, lại nhờ có hoạt động ưu đãi và quảng cáo thông minh, tiền lời gấp mấy lần dự tính, đến nay vẫn duy trì ổn định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play