“Nó có khi thấy ngươi yếu quá, sợ ngươi tìm không ra cái ăn, đói đến c-h-ế-t, nên mới để lại cho ngươi đó.” Bạch Kim Thời nói, cúi đầu nhìn Đại Hoa đang nghển cổ vẫy đuôi bước lại gần, cọ cọ đầu lên chân Cố Thanh Nam. Cố Thanh Nam còn tưởng là chuột lẻn lên người, hoảng quá lập tức ôm chặt lấy Bạch Kim Thời, đầu chôn luôn vào ngực đối phương.
Dù đang chôn trong ngực người ta, hắn vẫn cãi bướng: “Ta không yếu, trước khi sinh bệnh ta siêu cấp cường tráng, chờ ta rèn luyện lại vài hôm, ngươi cứ trông đó mà xem.”
Bạch Kim Thời bị hắn cọ đến ngứa, đỏ mặt kéo cổ áo hắn: “Ngươi đứng dậy trước đã, ngươi không đứng lên thì ta làm sao dọn đám chuột này?”
“À, được rồi…” Cố Thanh Nam tuy chịu buông người, nhưng vẫn níu chặt, “Ngươi chắc chắn tụi nó c-h-ế-t hết rồi chứ? Không còn nhúc nhích chứ? Vừa nãy hình như có con cọ qua chân ta…”
“Vừa nãy là mèo cọ ngươi.” Bạch Kim Thời nghe hắn run rẩy, dở khóc dở cười, “Nếu để người ta biết huyện lệnh lại nhát gan thế này, sẽ nghĩ sao?”
“Cho nên ngươi phải giúp ta giữ bí mật.” Cố Thanh Nam ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn Bạch Kim Thời. Gương mặt anh tuấn chính khí, lộ ra vẻ đáng thương làm nũng, khiến lòng Bạch Kim Thời mềm nhũn.
“Được rồi, ta không nói. Nhưng ngươi buông ra trước đi. Bằng không lát nữa chuột sống lại mất.” Bạch Kim Thời cố ý doạ hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT