Sau chuyện ấy, Đạo Hoa viện cớ vào thăm, tiện thể dò hỏi: “Chém mấy người đó là ý của con, hay là người khác xui khiến?”
Bạch Hạ Xuyên vẫn luôn xem Đạo Hoa như người thân, nhưng sư phụ đã nói nay y là hoàng đế, không thể để ai nhìn thấu tâm tư, càng không thể để người khác biết mình yêu ghét điều gì. Nhất là chuyện ám vệ, đây là vũ khí bí mật phụ hoàng để lại cho y. Có thể khiến người ta biết mình bị theo dõi, nhưng tuyệt đối không thể để lộ rằng hoàng đế có ám vệ.
Y trầm mặc một lúc. Nếu chuyện này có thể nói với Đạo Hoa, thì hẳn cha đã sớm nói rồi, đâu cần chờ tới giờ.
Thấy y im lặng, Đạo Hoa cũng không hỏi thêm: “Sau này con là quân vương một nước, nhiều chuyện phải có chính kiến. Nếu dễ bị xúi giục bởi vài câu nói, thì lần này qua lần khác, lâu dần sẽ đánh mất phán đoán của bản thân.”
“Ý của a thúc là, chuyện này không giống quyết định của ta? Giống như không phải việc ta sẽ làm?” Bạch Hạ Xuyên hỏi.
“Ừ. Con vẫn luôn là đứa trẻ thiện lương, sẽ không vì một cơn giận mà giết nhiều người như vậy. Dù những người đó có tâm mưu phản, đúng là đáng chết thật, nhưng vừa đăng cơ đã làm chuyện này thì quá tàn nhẫn. Hơn nữa, họ chỉ mới nói vài lời trong nhà, chưa hề hành động gì, đã bị chém đầu, sẽ khiến lòng người hoảng loạn, đến nói cũng không dám.”
Đạo Hoa lo Bạch Hạ Xuyên mang tiếng bạo quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT