Cố Thanh Nam vốn là người xuyên hồn qua, sau khi cùng Bạch Kim Thời rời đi có để lại thi thể. Dù đau khổ, Bạch Hạ Xuyên vẫn phải lo liệu tang lễ cho phụ thân và cha mình. May mắn thay, tuy tuổi còn nhỏ nhưng y vẫn có người hỗ trợ gia gia nãi nãi (tam hoàng tử và tam hoàng tử phi), sư phụ Viên Bá Viễn, cùng Đạo Hoa a thúc đã giúp y hoàn thành tang lễ.
Khi Bạch Kim Thời còn sống, thường dẫn y tới chơi cùng gia đình Đạo Hoa. Bạch Hạ Xuyên rất thân thiết với Đạo Hoa a thúc, tuy không có quan hệ máu mủ nhưng trong lòng y, đối phương chẳng khác nào thân thúc ruột. Phụ thân và cha không còn, y càng ỷ lại vào a thúc.
Sau khi Đạo Hoa và Chu Nhậm thành thân, bụng liền có động tĩnh, ngay cả bản thân y cũng không ngờ mình lại mang thai. Hai người vốn đã quyết định đời này sẽ không sinh con, vậy mà cuối cùng lại sinh ra một cậu con trai bụ bẫm. Mỗi khi hai nhà cùng nhau ra ngoài du ngoạn, thằng bé cứ quấn lấy Tiên Nhi không rời. Giờ đã bảy tuổi, tên là Chu Bạch Phàm.
Đạo Hoa dẫn con vào cung bầu bạn cùng Bạch Hạ Xuyên. Chu Bạch Phàm vốn là đứa bé hoạt bát lanh lợi, vậy mà hôm nay trông thấy Bạch Hạ Xuyên đau lòng cũng trở nên lặng lẽ hẳn, “Cố Tiên Nhi, nghe nói phụ thân và cha ngươi đi đến nơi rất xa rồi. Vậy sau này ta chia phụ thân và cha ta cho ngươi được không?” Chu Bạch Phàm vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một viên kẹo nhét vào tay Bạch Hạ Xuyên.
Cố Tiên Nhi là tên cũ của y khi nữ đế còn chưa sửa họ nên người thân quen đều gọi vậy. Phụ thân đôi khi cũng gọi như thế. Vừa nghĩ đến sau này không còn nghe thấy phụ thân gọi mình như vậy nữa, lòng y lại nhói đau. Bạch Hạ Xuyên nhìn viên kẹo trong tay, không kìm được thở dài: “Trẻ con thật tốt, chẳng hiểu chuyện gì cả.”
“Ta đâu còn là trẻ con nữa, phụ thân nói ta là nam tử hán rồi.” Cậu bé vỗ ngực, nghiêm nghị nói, “Sau này ta sẽ bảo vệ Tiên Nhi.”
Bạch Hạ Xuyên nhìn đứa bé con trước mặt chỉ thấy toàn lời trẻ con nói đùa, đang định lên tiếng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng sáo. Là Viên Bá Viễn đang ngồi trên mái thổi sáo. Trước kia Bạch Hạ Xuyên chỉ vô tình nghe hắn thổi một lần, còn khen tiếng sáo rất hay, hỏi hắn học ở đâu, có thể thổi lại cho mình nghe không. Nhưng Viên Bá Viễn lại thu sáo về, trên mặt mang theo chút bi thương, không muốn thổi nữa. Thời gian này tâm trạng Bạch Hạ Xuyên sa sút, Viên Bá Viễn mỗi ngày đều thổi sáo cho y nghe ở bên ngoài. Chỉ khi ấy y mới thấy lòng mình tĩnh lại đôi chút, đêm đến cũng dễ ngủ hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT