Tạ Cảnh Hành dẫn nàng rời khỏi tửu lâu, đi tới một đài cao nguy nga nằm giữa trung tâm kinh thành.
Quanh đài đã tụ tập vô số người, biển người chen chúc như sóng triều tràn về.
Trên đài là pho tượng một vị thần nữ trang nghiêm, thần thánh, đang đắm mình trong ánh trăng dịu dàng.
Người người quây quanh pho tượng, tay nâng hoa tươi, hoặc quỳ xuống lạy bái, hoặc nhắm mắt cầu nguyện.
Sau khi khấn vái xong, không ít nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi đến dưới gốc cây nhân duyên gần đó. Nghe nói chỉ cần cả hai cùng hứa hẹn trọn đời bên nhau, rồi viết tên lên phù nhân duyên treo lên cây, sẽ được Nguyệt Lão ban phúc, đời đời kiếp kiếp chẳng chia lìa.
Tạ Cảnh Hành nắm chặt tay nàng: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cây nhân duyên treo đầy phù, chỉ có nơi cao nhất trên ngọn vẫn còn trống, như đang chờ đợi người có duyên đến treo lên.
Tạ Cảnh Hành viết tên mình lên một lá phù.
Thẩm Ninh Âm vừa buông bút, đã bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa như không của hắn, mặt nàng bất giác ửng đỏ: “Chữ ta hơi xấu một chút, nhưng như thế mới độc nhất vô nhị, không giống ai cả!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play