Sắc mặt Thôi Viễn Hàn âm trầm, năm ngón tay siết chặt.
Miếng điểm tâm trong tay hắn bị bóp nát vụn, gió khẽ lướt qua, liền hóa thành tro bụi bay đi.
Phó Nghiên Chu thong thả vuốt ve chén trà trong tay, ánh mắt nhàn nhạt thu hồi.
Thẩm Ninh Âm ăn có hơi no, mềm mại tựa người lên thành ghế, hơi ngả lưng nghỉ ngơi.
Không khí vốn thư thái dễ chịu chợt bị một âm thanh bất ngờ phá vỡ.
Phùng Vĩnh Sở vui vẻ bước nhanh tới trước mặt Thẩm Đam, tay cầm khăn lụa, gương mặt mang theo chút ngượng ngập:
“Thẩm công tử, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp được ngươi ở nơi này!”
Thẩm Đam không ngẩng đầu, chỉ từ bên cạnh lấy một tấm thảm mỏng, lót lên ghế dựa nơi Thẩm Ninh Âm đang nằm để nàng dựa vào thoải mái hơn.
Bị hắn phớt lờ, Phùng Vĩnh Sở tức giận nghiến răng, trừng mắt nhìn Thẩm Ninh Âm một cái.
Nàng bước đến trước mặt Thẩm Ninh Âm, làm ra vẻ mặt quan tâm:
“Ninh Âm muội muội, nghe nói muội lần trước bị Phó công tử từ hôn, còn vì thế mà sinh bệnh nặng một trận, thân thể nay đã khá hơn chưa?”
Thẩm Ninh Âm sao có thể không nhận ra lời trào phúng trong giọng điệu của nàng ta. Dù sao cũng là tỷ muội của Thẩm Nhu Phỉ, trước kia cũng không ít lần giúp Thẩm Nhu Phỉ bắt nạt nàng.
Nàng khẽ thở dài:
“Đa tạ Phùng tỷ tỷ quan tâm. Chỉ tiếc thân thể ta, đại phu nói nhất thời khó mà bình phục, trừ phi…”
Phùng Vĩnh Sở lập tức cướp lời, làm ra vẻ dịu dàng:
“Nếu có điều gì cần giúp đỡ, muội muội cứ mở lời.”
Thẩm Ninh Âm nhướng mày, mỉm cười:
“Đã vậy, ta vừa lúc thấy khát và mỏi, không bằng nhờ Phùng tỷ tỷ rót cho ta chút trà, lại giúp ta đấm bóp vai lưng.”
Gương mặt Phùng Vĩnh Sở cứng đờ: “Muội nói gì?”
“Nghe nói bên ngoài có lời đồn rằng ta vì bị từ hôn mà thương tâm thành bệnh, bị nghẹn nơi ngực khó giải, khiến tâm trạng u uất. Đại phu cũng nói, chỉ cần phát tiết ra là sẽ khỏi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách này. Tiếc rằng hôm nay ta không mang theo nha hoàn, nếu Phùng tỷ tỷ bằng lòng giúp một tay, ta cũng đành ủy khuất tỷ.”
Phùng Vĩnh Sở hạ thấp giọng, cắn răng nói:
“Thẩm Ninh Âm, ta là thiên kim phủ Hộ quốc công, ngươi chớ quá đáng!”
Thẩm Đam nhíu mày:
“Ninh Âm, không nên làm càn.”
Thấy Thẩm Đam lên tiếng, Phùng Vĩnh Sở vui mừng trong lòng, làm ra vẻ thục nữ:
“Thẩm công tử, Ninh Âm muội muội còn nhỏ, lời nói có chút hồ đồ, mong công tử đừng trách nàng.”
Nào ngờ Thẩm Đam lại lạnh nhạt nói:
“Phùng tiểu thư hiểu lầm rồi. Ninh Âm là muội muội ta thương yêu nhất, nàng muốn làm gì cứ để nàng làm. Dù nàng có đâm thủng cả trời, ta cũng sẽ gánh thay nàng.”
Hắn nhìn sang Thẩm Ninh Âm, nhẹ giọng:
“Nếu đã muốn người hầu hạ, cũng nên tìm người biết nghe lời. Phùng tiểu thư quen được người hầu chăm sóc, ra tay e rằng nặng nhẹ không chừng, nếu làm nàng bị thương thì phải làm sao?”
Nét mặt tươi cười của Phùng Vĩnh Sở lập tức đông cứng lại.
Thẩm Ninh Âm ngoan ngoãn gật đầu: “Huynh trưởng dạy đúng lắm.”
Phùng Vĩnh Sở cắn chặt khăn tay, hung hăng liếc nàng một cái rồi bỏ đi.
Thẩm Ninh Âm chống má, cười như không cười:
“Huynh trưởng, xem ra Phùng tiểu thư có ý với huynh, muốn làm tẩu tẩu của ta. Đáng tiếc bị ta chọc giận bỏ đi rồi, huynh không giận ta chứ?”
Thẩm Đam giọng đầy bất đắc dĩ:
“Ta không thích nàng.”
“Ta cũng chẳng ưa nàng. Bộ dạng giả vờ giả vịt như thế, làm sao xứng với huynh trưởng.”
Thẩm Đam xoa đầu nàng:
“Nếu là người mà ngươi không thích, ta sao có thể cưới về để nàng bắt nạt ngươi?”
Thẩm Ninh Âm mỉm cười rạng rỡ:
“Huynh trưởng cứ sủng ta như vậy, ta thật muốn ỷ sủng mà kiêu rồi!”
Đáy mắt Thẩm Đam hiện lên một tia u tối khó lường:
“Chỉ cần Ninh Âm không rời khỏi huynh trưởng, huynh trưởng sẽ mãi mãi thương yêu ngươi.”
Lúc này, một gã sai vặt đến cung kính bẩm:
“Thẩm đại nhân, nhị điện hạ cho mời.”
Thẩm Ninh Âm nhớ rõ, Thẩm Đam và Tiêu Thừa Duẫn không có nhiều giao tình, lại từng vì án thiên tai ở huyện Ký An mà bắt không ít tham quan, trong đó có nhiều người là dưới trướng Tiêu Thừa Duẫn.
Tiêu Thừa Duẫn lần này mời, tất nhiên không có ý tốt.
Thẩm Đam trầm ngâm: “Ta đưa ngươi về phòng trước.”
Thẩm Ninh Âm gật đầu.
Nàng vừa ngồi xuống chưa bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Tưởng rằng Thẩm Đam quay lại, nàng không do dự ra mở cửa.
“Ninh Âm.”
Nghe thấy giọng nói kia, thân thể Thẩm Ninh Âm lập tức cứng đờ, đang định đóng cửa thì lại bị người kia giơ tay ngăn lại.
Nàng lạnh giọng: “Ngươi đến đây làm gì?”
Thôi Viễn Hàn nhìn người mình ngày đêm mong nhớ, không nhịn được muốn đưa tay chạm vào nàng.
Thẩm Ninh Âm cảnh giác lui lại một bước.
Tay Thôi Viễn Hàn khựng giữa không trung, một lúc sau hắn mới thu lại:
“Ta chỉ muốn đến thăm ngươi.”
“Thôi Viễn Hàn, ngươi đã đính hôn với Thẩm Nhu Phỉ, xin từ nay đừng tới quấn lấy ta nữa.”
Thôi Viễn Hàn bước vào phòng, thân hình cao lớn tiến về phía nàng:
“Ninh Âm, ngươi còn đang giận ta sao? Nếu ta nói ta cưới nàng ta là có nỗi khổ trong lòng…”
“A, nỗi khổ trong lòng?”
Thẩm Ninh Âm ánh mắt lạnh nhạt: “Ngươi muốn cưới ai là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta, ta cũng chẳng muốn biết.”
Thôi Viễn Hàn mím môi, thần sắc phức tạp:
“Ninh Âm, ta chưa từng thấy ngươi nổi giận. Ngươi trước kia dịu dàng, hiền lành, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nay ngươi cứ thấy ta là tức giận, chứng tỏ trong lòng còn có ta đúng không? Ngươi chỉ vì ta cưới Thẩm Nhu Phỉ nên mới không thèm nhìn ta, chứ không phải thật sự muốn xa ta.”
Thấy nàng không đáp, hắn lại nói:
“Chỉ cần ngươi bằng lòng gả cho ta, ta nguyện cả đời đối xử tốt với ngươi.”
Thẩm Ninh Âm cười lạnh: “Gả cho ngươi, làm thiếp thất của ngươi sao?”
“Ta có thể để ngươi làm bình thê!”
Nghe đến đây, trong lòng Thẩm Ninh Âm càng thêm ghê tởm:
“Nếu Thẩm Nhu Phỉ nghe được lời này, nàng có phải lại muốn tự vẫn, lại phái người đến dạy dỗ ta một trận không?”
Sắc mặt Thôi Viễn Hàn tái đi: “Ta sẽ không để nàng ức hiếp ngươi nữa!”
“Thôi Viễn Hàn, nghe cho rõ. Ta khinh thường gả cho ngươi! Kẻ từng thích ngươi là Thẩm Ninh Âm của hai năm trước, nàng ta đã chết rồi. Nay ta chỉ thấy ngươi đáng ghê tởm!”
Năm ấy, nguyên chủ Thẩm Ninh Âm từng chân thành mong chờ ngày gả cho hắn. Nào ngờ chưa đợi được hứa hẹn, đã phải nhận lấy thư từ hôn.
Chưa kể, nửa năm sau khi nàng xuyên tới, chính mắt bắt gặp hắn và Thẩm Nhu Phỉ lén lút hẹn hò. Ngày hôm sau, Thôi gia liền chủ động tới cửa từ hôn.
Dù nàng không có tình cảm với Thôi Viễn Hàn, việc từ hôn cũng khiến nàng nhẹ lòng, nhưng nghĩ đến tấm chân tình mà nguyên chủ từng dành cho hắn, không khỏi thấy không đáng.
Ánh mắt Thôi Viễn Hàn tối lại, nghiến răng:
“Nếu không phải Thẩm Đam giở trò, sao ta lại từ hôn với ngươi? Nếu hắn không chen chân vào, ngươi sớm đã là thê tử của ta!”
Thẩm Ninh Âm ngẩn người: “Ngươi nói gì?”
Thôi Viễn Hàn nhìn chằm chằm nàng:
“Xem ra ngươi vẫn chưa biết gì cả.”
Giọng Thẩm Ninh Âm lạnh lẽo: “Việc này liên quan gì tới huynh trưởng? Ngươi làm sai, đừng đổ tội cho người khác!”
Thôi Viễn Hàn khẽ cười lạnh, bất ngờ siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng ngã vào lòng, cúi mắt nhìn nàng chằm chằm:
“Ninh Âm, ngươi tưởng Thẩm Đam là người tốt sao?”
“Hắn lòng dạ hiểm độc, chỉ trước mặt ngươi mới tỏ ra ôn hòa. Hắn che giấu tâm tư không ai dò được. Nếu ta nói với ngươi, hắn hủy từng mối hôn sự của ngươi, tất cả chỉ để giữ ngươi cho riêng hắn, ngươi sẽ nghĩ về hắn thế nào?!”
"Ngươi điên rồi!" Thẩm Ninh Âm giáng cho hắn một cái tát “Ta không cho phép ngươi bôi nhọ huynh trưởng!”
Thôi Viễn Hàn cứng đờ, nhưng không giận, chỉ cười nhạt, đáy mắt u tối nặng nề:
“Phải, ta nên điên thêm nữa. Nếu sớm ra tay giữ lấy ngươi, biến ngươi thành người của ta, dù ngươi có phản kháng thế nào cũng không thể thoát!”
Ngực Thẩm Ninh Âm phập phồng kịch liệt, gắt gao nói:
“Thôi Viễn Hàn, ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn! Dù thiên hạ có chết sạch nam nhân, ta cũng không bao giờ gả cho ngươi!”
Sắc mặt Thôi Viễn Hàn dữ tợn đến cực điểm, ngón tay siết chặt như muốn bóp nát nàng:
“Ngươi không muốn gả cho ta, vậy muốn gả cho ai? Là Phó Nghiên Chu sao? Ngươi vì hắn mà bệnh nặng một trận, ngươi thích hắn đến thế sao? Được, rất tốt!”
“Hắn chẳng qua là con trai một thái phó, sao có thể so với ta? Hắn không cần ngươi, ngươi còn hạ mình mà bám lấy? Ninh Âm, ngươi thật sự muốn tự hạ thấp mình như thế sao?”
Ngay lúc này, Phó Nghiên Chu vừa tới cửa, vô tình nghe thấy trọn vẹn những lời ấy, bước chân chững lại ngay trước ngưỡng cửa.