Chỉ đợi bộ khoái đi xa, Phúc Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngực mình: “Nhưng mà làm lão tử sợ hãi, chẳng qua chỉ nói một câu thôi, còn không cho người ta nói lời nói! Đây là hù dọa ai đâu!”
“Phúc Sinh ca, có vài lời không thể nói bậy.” Tạ Kiến Quân hạ giọng, khuyên nhủ một câu.
Quãng đường còn lại, đội ngũ càng thêm yên lặng, đi theo bộ khoái vượt qua hai đỉnh núi mới đến nơi. Quả nhiên đúng như Phúc Sinh nghe được, huyện lệnh đại nhân trấn Tứ Phương muốn xây cầu cho thôn Nam Dương.
Thôn Nam Dương nằm sâu trong núi, từng nhà nghèo đến không có gì ăn. Ngày thường muốn ra ngoài một chuyến đến thị trấn, đều phải vượt qua hai ngọn núi lớn, đi mất mấy canh giờ. Trong núi sâu này dã thú hoành hành, hàng năm đều có người bị sói tha đi, khi tìm được người, cũng chỉ còn lại xương cốt bị gặm dở.
Năm nay chuyện dã thú làm hại người đặc biệt nhiều, dân làng thôn Nam Dương suốt ngày nơm nớp lo sợ, ngay cả ban ngày, không có ba năm hán tử kết bạn, cũng không dám dễ dàng ra khỏi thôn.
Con đường ra khỏi thôn ngoài việc vượt núi, thì chỉ còn đường sông. Thôn Nam Dương có một con sông nối với bên ngoài, nhưng nước sông chảy xiết, chỉ khi vào mùa khô mới dám đi thuyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT