Phần 4
Tác giả: Khanh Qua
Ngũ thẩm tử nuốt không trôi cục tức này, đã đến rồi, há có thể để bọn họ tay không mà về. Nàng xắn tay áo, muốn tiến lên cùng cái tên Tạ Lễ xen vào việc người khác này lý luận một phen, bị người phụ nữ đi cùng kéo lại. Người phụ nữ ghé vào tai nàng nói nhỏ, “Ngũ thẩm tử, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, có ông lí trưởng này chống lưng cho tiểu ngốc tử, việc này không thành được. Chúng ta về trước, nghĩ cách khác. Nhà họ Tạ tam tổng cộng chỉ có mấy người này, chạy hòa thượng, chạy không được miếu, chẳng lẽ lần nào cũng có người giúp bọn hắn?”
Tạ Kiến Quân thấy hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, không biết nói gì, đại khái cũng là những lời bẩn thỉu không lọt tai. Hắn đứng dậy chạy đến bên Vân Hồ đang đứng bất động, không quan tâm mà nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào nhà chính, "Phanh" một tiếng, đóng sập cửa nhà chính. Động tĩnh lớn đến mức Mãn Tể cũng sợ sững sờ, bĩu môi một bộ muốn khóc mà không khóc.
Hắn nhấc chiếc chổi lớn dựng ở cửa, giơ cao lên, đập tới những người trước mặt, “Ra ngoài! Ra ngoài! Mẹ ta nói, không được người xấu vào cửa!”
Ngũ thẩm tử tránh không kịp, bị chiếc chổi đập thẳng vào mặt, vội che kín đầu, trong miệng ăn không ít đất. Nàng "Phi phi phi" phun ra mấy bãi, bỗng thấy mất mặt, muốn chạy, nhưng lại không cam lòng.
Tạ Kiến Quân làm sao lại cho nàng cơ hội thở dốc, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, xua đuổi những người này đến tận cổng viện.
Những nông hộ đến xem náo nhiệt sớm đã tránh ra một lối đi, sợ mình bị chiếc chổi không có mắt này làm bị thương. Tiểu ngốc tử này nổi cơn ngốc lên, thật sự làm người ta không đỡ nổi.
Tạ Lễ thấy vậy, đối với đám ngũ thẩm tử ngữ khí cũng càng thêm không khách khí, “Các ngươi nếu tiếp tục dây dưa, chúng ta liền cầm hai văn bản này, đi chỗ quan lão gia nói chuyện, nhờ huyện lệnh đại nhân phân xử một chút, thế nào?”
Ngũ thẩm tử vừa nghe Tạ Lễ muốn tìm quan lão gia, trong lòng hoảng hốt, lập tức liền không có chủ ý. Bọn họ là muốn chiếm đoạt ruộng đất nát của Tạ tam gia không sai, nhưng nếu thật đi nha môn thì không phải chuyện như vậy nữa. Ngày thường thấy người mặc quan phục đều hận không thể trốn xa hơn 800 mét, đâu dám trêu chọc. Đến lúc đó tin tức truyền về thôn, bọn họ ở trong thôn sao có thể ngẩng đầu lên được?
Người phụ nữ cũng bắt đầu có ý lui. Nàng vốn dĩ là thân thích xa năm đời của Tạ tam gia, đến đây đơn giản là muốn dính chút nước luộc để trợ cấp cho nhà mình. Hiện giờ tính toán không thành, còn biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ khó coi như vậy, lập tức liền bỏ lại ngũ thẩm tử, không quay đầu lại mà chạy.
Mấy người còn lại cũng không dám lỗ mãng nữa, túm gì cũng không vớt được ngũ thẩm tử, mặt xám mày tro mà trốn đi.
————
Một hồi trò khôi hài hạ màn, trong viện tức thì bình tĩnh trở lại, không có náo nhiệt xem, mọi người sôi nổi tản đi khắp nơi.
Tạ Kiến Quân trong lòng tảng đá lớn vẫn luôn treo lơ lửng giữa không trung vững vàng rơi xuống đất. Hắn ném chiếc chổi trong tay xuống đất, ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển hai hơi. Từ nhỏ được người trong nhà dạy dỗ làm người chính trực cẩn thận, hắn cung kính đôn hậu hơn hai mươi năm, đột nhiên vô lý la lối khóc lóc mà náo loạn một hồi, thế nhưng cảm thấy vui sướng không thôi, trong lòng trọc khí đều tiêu tán, liên quan thân thể cũng nhẹ nhàng hơn.
Hắn hoãn hoãn thần, đứng dậy đẩy cửa nhà chính. Vân Hồ câu lấy tay đứng sau cửa, nước mắt đổ rào rào xuống, thấm ướt sợi tóc thái dương, từng búi từng búi dán vào hai bên, hắn không ngừng nâng tay áo lau nước mắt, nhưng làm sao cũng không ngăn được.
"Vân Hồ, ngươi đừng khóc." Mãn Tể giật nhẹ góc áo Vân Hồ, giọng trẻ con dỗ hắn nói, “Ngươi không phải sợ, ta cùng a huynh sẽ không đuổi ngươi đi.”
Vân Hồ thân mình căng chặt, thật cẩn thận nâng mi trộm ngắm Tạ Kiến Quân, dường như đang đợi phản ứng của hắn.
Nhìn trộm thấy động tác nhỏ của hắn, Tạ Kiến Quân hơi hơi gật đầu.
Vân Hồ thấy vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cả người bỗng chốc thả lỏng, ngay cả vai cũng rũ xuống. Hắn không chớp mắt nhìn Tạ Kiến Quân, trực giác rằng người trước mặt này, ánh mắt đáy mắt dịu dàng như một vũng suối đầu xuân tan chảy, làm hắn vô cớ tâm thần đều yên ổn xuống.
"Vân Hồ, Vân Hồ, ta đói bụng...", Bỗng nhiên tinh thần bị Mãn Tể cắt ngang, hắn ngơ ngác ngẩn ra, vội vàng quay mặt đi, trái tim đập phanh phanh phanh không ngừng. Hắn luống cuống tay chân xuyên qua bên cạnh Tạ Kiến Quân, khi ra cửa không cẩn thận đụng vào khung cửa, không đợi Tạ Kiến Quân ra tay đỡ, đỏ mặt chui vào nhà bếp, phảng phất một con thỏ con lỗ mãng hấp tấp, rất là đáng yêu.
Lát sau,
Đồ ăn được bưng lên bàn trên giường đất. Nói là đồ ăn, bất quá cũng chỉ là thức ăn thừa trong tiệc tang, còn chút nước luộc. Mãn Tể cũng không chê, vừa vào chỗ liền thuần thục cầm lấy đũa.
Tạ Kiến Quân không có khẩu vị gì, ngồi nghiêng một bên, cái muỗng quấy cháo trong chén, một lát, không thấy Vân Hồ lên bàn.
"Mãn Tể, có thấy Vân Hồ đi đâu không?", Hắn thấp giọng nói, ánh mắt không ngừng nhìn quanh cửa.
Mãn Tể đói lả, đang nhai ngấu nghiến miếng thịt cá Tạ Kiến Quân gắp cho hắn, miệng nhét căng phồng, nói từng chữ đều không rõ ràng lắm, “A huynh, ngươi nhanh ăn đi, mẫu thân không cho Vân Hồ lên bàn ăn cơm, hắn tất nhiên là tìm chỗ nào đó mà ngồi.”
"Vì sao không được?" Tạ Kiến Quân rất là buồn bực, mặc dù ca nhi ở triều đại này địa vị có thấp kém đến đâu, cũng không có cái lý do nào không cho người lên bàn ăn cơm.
Mãn Tể chớp đôi mắt to, lông mi chớp chớp, "Ấp úng" hơn nửa ngày, cũng chưa nói ra cái lý do nào, cuối cùng, dường như nhớ ra điều gì, vội mở miệng nói, “Nương nói Vân Hồ đen đủi, sợ trong nhà gặp ôn dịch, còn ghét bỏ hắn ban đêm la to, nên bắt hắn đến chuồng bò ngủ.”
"Này..." Tạ Kiến Quân nhịn không được líu lưỡi, đã ghét bỏ hắn đen đủi, tại sao lại nghênh hắn qua cửa?
Từ từ.…
"La to? Ca nhi này không phải không biết nói sao?" Hắn chống cằm, như suy tư gì mà lẩm bẩm.
"A huynh, Vân Hồ không phải người câm, Đại Hổ với cục đá bọn họ luôn chê cười hắn nói chuyện không nhanh nhẹn, hắn mới rất ít nói chuyện, ngươi quên rồi sao?" Mãn Tể nuốt xuống đồ vật trong miệng, mơ hồ nói.
Tạ Kiến Quân ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, không tiếp lời. Ngày đó thấy Vân Hồ làm động tác ăn cơm, hắn còn tưởng hắn không biết nói, hiện giờ xem ra mình đã suy nghĩ nhiều. Chỉ là nghe Mãn Tể nói vậy, trong lòng khó tránh khỏi không phải là một tư vị. Chỉ vì muốn nói một mối hôn sự cho nguyên chủ, liền nghênh Vân Hồ vào cửa, lại chưa từng đối xử tử tế, bị đánh đến cả người xanh tím không nói, lại còn không có một chỗ an thân. Xem ra, theo tính nết của nguyên chủ nương, sợ là cũng sẽ không cho hắn ăn cơm no.
Nghĩ đến đây, hắn trong lòng nặng trĩu. Dỗ Mãn Tể ăn no nghỉ ngơi xong, thấy Vân Hồ chậm chạp chưa trở về, liền một mình chui vào nhà bếp. Cũng may khi còn bé, hắn từng ở nhờ nhà đồng hương xuống sữa nãi một đoạn thời gian, nhóm lửa nấu bếp đất cũng không tính vất vả. Hắn vô cùng đơn giản nấu một chén nhỏ mì nước, múc vào chén.
Cũng như thường ngày, Vân Hồ cuộn tròn trong chuồng bò, chăn mỏng manh, đã đói bụng đến kêu lộc cộc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trước mắt đưa qua một chén mì nước nóng hổi, trứng tráng vàng bóng nằm trên mặt mì, hắn hít hít mũi, bản năng nuốt nước miếng, ngước mắt thấy vị phu quân hơi kỳ lạ của mình hai ngày nay, đang nửa ngồi xổm trước mặt hắn, đẩy chén sứ thơm ngát về phía hắn, ôn tồn nói.
“Sao lại ngủ ở đây? Ta vừa nấu mì nước, có muốn ăn chút không?”
Chương 4
Vân Hồ ngơ ngẩn nhìn Tạ Kiến Quân, không dám thở mạnh, cũng không dám đi tiếp chén trong tay hắn. Trước kia ở nhà, đừng nói là trứng gà, ngay cả mì sợi làm từ bột mì trắng cũng không đến lượt hắn. Nhìn nhiều một món thịt, nương hắn cũng sẽ mắng hắn không có tiền đồ, không biết xấu hổ, chưa từng ăn thứ gì tốt.
Vừa rồi, hắn chỉ ăn nửa khối bánh bột ngô, đã sớm đói bụng. Hắn liền nghĩ ngày mai dậy sớm, đến rừng sau núi tìm chút quả dại lót bụng. Trong nhà tuy còn chút bột mì trắng mới xay, nhưng đó là để dành cho Tạ Kiến Quân và Mãn Tể, Vân Nương không cho hắn chạm vào, càng không cho hắn nhớ thương. Hiện nay.... Hắn nhìn chén sứ trong tay Tạ Kiến Quân, thân mình không chịu khống chế mà lại gần hắn, hắn cũng chỉ ăn một chút, chỉ ăn một chút thôi, sẽ không bị đánh.
Nào biết, vừa nhận lấy chén, hắn liền cúi đầu, từng ngụm từng ngụm húp lấy húp để. Ba hai ngụm, một chén mì trắng đã xuống bụng, hơi ấm nóng hổi quay cuồng trong tỳ vị, xoa dịu cơn đói cồn cào.
Hắn luống cuống ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thanh tĩnh và ôn nhuận của Tạ Kiến Quân, co quắp ợ một cái, trong lòng dâng lên chút hối hận nhẹ nhàng, hắn đã ăn sạch cả chén mì!
"Ăn no chưa?" Tạ Kiến Quân thấp giọng hỏi, hắn nhìn sắc mặt Vân Hồ trắng bệch, sợ hãi rụt vai, e rằng chỉ cần hắn nói to hơn một chút là có thể khiến hắn sợ vỡ mật, cho nên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với hắn.
Vân Hồ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói, "Cảm, cảm ơn ngươi", dứt lời, hắn trốn cũng như chạy, cầm lấy chén liền muốn đi nhà bếp. Mì là hắn ăn, tự nhiên chén đũa cũng phải tự hắn thu dọn sạch sẽ.
"Khoan đã, ta có việc muốn nói với ngươi." Tạ Kiến Quân mở miệng gọi người lại, thấy Vân Hồ cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía mình, hắn lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Vân Hồ ngơ ngác ngồi trở lại chỗ cũ, ngón tay không khỏi nắm chặt mép chén. Tạ Kiến Quân có thể có chuyện gì muốn nói với mình? Chẳng lẽ hắn đổi ý, muốn đuổi mình đi sao? Hắn không dám nghĩ nhiều, ngồi trong chuồng bò bốn phía lộng gió, sợ hãi đến cả người run lên.
Tạ Kiến Quân đâu có không nhìn ra hắn nhát gan, nghĩ đến những lời mình sắp nói không chừng sẽ làm hắn càng sợ hãi, lời sắp đến bên miệng lại do dự.
Chậm chạp đợi không được hắn mở miệng, Vân Hồ trong lòng bất an, nghĩ nếu Tạ Kiến Quân thật sự muốn đuổi mình đi, hắn liền chỉ có thể trốn đến rừng sau núi. Rừng tuy nguy hiểm chút, nhưng dù sao cũng có quả dại có thể lấp đầy bụng. Hắn tuyệt đối không dám về nhà, nương hắn khẳng định sẽ đánh chết hắn!
Tạ Kiến Quân đang cân nhắc làm thế nào để vào thẳng vấn đề, trong lúc lơ đãng ngắm thấy tiểu ca nhi trước mắt càng thêm co rúm thành một cục, hoảng sợ nhưng lại mang theo chút vẻ bất khuất, ôn tồn nghi hoặc nói, “Yên ổn, đây là làm sao vậy?”
"Ngươi, ngươi có phải không, muốn đuổi ta, đi?" Vân Hồ theo bản năng siết chặt ngón tay, nhỏ giọng dò hỏi.
"Muốn chạy đi đâu?" Đáy mắt Tạ Kiến Quân hiện lên một tia kinh ngạc, hắn hắng giọng, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong hai ngày qua, "Ta không có ý muốn đuổi ngươi đi, chỉ là muốn nói cho ngươi, ta..." Hắn dừng một chút,
"Ta không phải Tạ Kiến Quân.", Thấy Vân Hồ bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, hắn vội vàng tiếp lời, “Ta là, cũng không phải, nói thế nào nhỉ, ta không phải cái Tạ Kiến Quân mà ngươi quen biết.”
"Ta, ta biết." Vân Hồ chấn kinh một lát, nhỏ giọng ngập ngừng nói.
Tạ Kiến Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó giữa mày giãn ra, hắn trong lòng thầm nghĩ, tiểu ca nhi này tuy nói là nhát gan, nhưng lại là một người thông minh, khó trách hai ngày nay, hắn tổng cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn lén lút đánh giá mình. Nghĩ đến ngày thường sớm tối gặp nhau, tự nhiên là có thể nhìn ra khác thường.
Nhưng nếu không phải Vân Hồ tính tình thẹn thùng khiếp nhược, người trong thôn lại kiêng kị hắn mệnh cách cứng, hiếm khi qua lại với hắn, đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm la to chuyện này cho mọi người đều biết. Cho nên, Tạ Kiến Quân khi tính toán về sau, cũng có suy xét đến tầng duyên cớ này, cuối cùng mới quyết định nói rõ chuyện của mình với Vân Hồ.
"Vậy ngươi, ngươi là ai? Ngươi là như thế nào, như thế nào tới đây?" Vân Hồ lắp bắp hỏi. Tuy biết người trước mắt không phải là phu quân hắn đã gả, nhưng hắn thế nhưng kỳ lạ mà không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu, đại khái là chưa bao giờ có người như Tạ Kiến Quân vậy, đối xử với hắn ôn hòa, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng từ tốn, làm hắn nhịn không được muốn thân cận.
Tạ Kiến Quân có chút ngoài ý muốn, không ngờ Vân Hồ sẽ chủ động hỏi hắn, hắn cũng không vội vã trả lời, tìm một tảng đá lùn ngồi xuống. Ánh trăng xuyên qua tầng tầng mây mỏng, rớt xuống sân, ngân huy đổ xuống, chiếu rọi trên má hắn, lóe lên ánh sáng mềm mại. Hắn tinh thần trầm trầm, một lát, mới mở miệng nói,
"Tên thật của ta cũng gọi Tạ Kiến Quân, là từ rất xa rất xa nơi đến. Đại khái là bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, mới đến chỗ các ngươi." Hắn nói như thế, nói lên mình đến đây như thế nào, giọng hắn lập tức trầm thấp xuống.
"Tai nạn xe cộ? Là xe ngựa sao?" Vân Hồ mạnh dạn truy vấn.
"Cũng coi như là vậy, đi trên đường đến sinh nhật đệ đệ ta, va chạm với xe khác, tỉnh lại, liền đến đây." Tạ Kiến Quân thấp giọng lẩm bẩm, giọng hắn rất nhẹ, giống như lục bình mờ mịt giữa trần thế, mơ hồ thấm một tia linh hoạt kỳ ảo.
"Vậy đệ đệ ngươi, khẳng định, khẳng định rất đau khổ." Vân Hồ có chút tiếc hận, hắn có thể nhìn ra được, Tạ Kiến Quân trước mắt này tất nhiên sinh ra trong một gia đình rất tốt, mới có thể rèn giũa được tính tình ôn nhu đạm tĩnh như vậy, không giống hắn, nhát gan không thành đại sự.
"Đúng vậy, hắn là do ta chăm sóc lớn lên, hai chúng ta quan hệ luôn luôn rất thân mật.", Nhớ tới đệ đệ mình, Tạ Kiến Quân miễn cưỡng kéo khóe miệng, trong lòng dâng lên rột rột chua xót. Vốn nên là ngày vui nhất trong năm của Kiến Ninh, e rằng sau này đều phải khiến hắn đau khổ, nhưng may mắn thay, Kiến Ninh đã thành niên, cha mẹ có thể phó thác cho hắn, có hắn ở bên cạnh, chỉ hy vọng cha mẹ không cần quá đau khổ vì sự ra đi của hắn.