Vân Hồ lúc này không hề hay biết mình đã bị Tạ Kiến Quân vơ vào trong sự mong đợi về một tương lai tốt đẹp hơn. Cậu đang cùng người bán vải mặc cả, cậu muốn mua vài mảnh vải vụn.
Mặc dù trên người có chiếc áo bông mới, nhưng chiếc áo bông thay thế kia cậu cũng tiếc không nỡ vứt đi. Cậu tính toán tháo ra giặt sạch, thêm chút vải thừa, rồi làm cho Mãn Tể một chiếc đệm nhỏ.
Tối hôm qua, tiểu gia hỏa này tè dầm ra giường đất mà không hề hay biết, nằm trên chiếc đệm ướt sũng khiến nửa thân mình lạnh buốt, vẫn là Tạ Kiến Quân đi tiểu đêm mới phát hiện.
Mãn Tể ngày thường đều ngủ cạnh hắn, ban đêm hắn tỉnh dậy, luôn quen tay sờ sờ tiểu gia hỏa, sợ nó ban đêm đạp chăn bị lạnh. Ai ngờ đêm qua tay tìm tòi, thế mà lại sờ phải một tay ướt át.
Hai người họ lại là đun nước giặt giũ chăn đệm, lại là thay quần áo khô ráo cho Mãn Tể, lăn lộn hơn nửa đêm mới lại nghỉ ngơi. Tiểu Mãn Nhi mí mắt cũng chưa mở to, ngủ ngon lành, không nghĩ tới mình suýt nữa “lụt ngập miếu Long Vương”, tức đến Tạ Kiến Quân ngứa răng, không nhịn được vỗ nhẹ hai bàn tay vào mông mềm mại của nó, rồi cũng chỉ mím môi, lật mình ngủ tiếp.
May mà phía dưới thân mình lót là hai lớp đệm, rút chiếc bị ướt ra, tuy có chút cộm đến khó chịu, nhưng bọn họ ba người không đến nỗi phải ngủ trên mặt giường đất.
Sáng nay từ nhà đi ra, chăn giặt sạch sẽ còn phơi trên cây sào tre trong sân. Vừa vặn phiên chợ có người bán vải vụn, cậu lúc này mới chặn người lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play