“Thế mà lại ngủ lâu như vậy, ta còn tưởng chỉ là một chén trà nhỏ thôi,” Tạ Kiến Quân kinh ngạc nói, rũ mắt nhìn thấy chiếc thùng gỗ mà Vân Hồ vừa mang vào, hắn thăm dò mở miệng, “Vân Hồ, ngươi vẫn luôn tự mình thêm nước ấm cho ta sao?”
“Ta, ta sợ ngươi ngủ say, nước lạnh, bị lạnh…” Vân Hồ nói liền nhắc thùng gỗ trong tầm tay, đổ vào dòng nước ấm đã nguội, bị Tạ Kiến Quân ngăn lại. Cậu có chút khó hiểu, “Ngươi hôm nay, hôm nay bị lạnh, ngâm, ngâm nhiều một chút sẽ tốt hơn.”
Tạ Kiến Quân cười khẽ, “Đã không lạnh rồi, ngâm thêm nữa, chỉ sợ đều phải sưng ra như nấm vậy.”
Nghe ra lời trêu chọc của hắn, khuôn mặt Vân Hồ đỏ ửng, “Ta, ta hầm canh gừng rồi, lát nữa, ngươi ra uống một chút.”
“Được, ngươi về nghỉ ngơi đi, nơi này ta tự dọn dẹp, hôm nay ngươi cũng bận rộn mệt mỏi rồi.” Tạ Kiến Quân nhợt nhạt đáp lời, thúc giục Vân Hồ đi nghỉ ngơi.
Vân Hồ hơi ngước mắt, thấy mái tóc dài thấm ướt của hắn buông lỏng trên vai, những giọt nước lăn dài từ thái dương, róc rách trượt qua chiếc cổ thon dài, đọng lại trên ngực trần, cả người dựa vào thành chậu tắm, toát ra vẻ lười biếng khó cưỡng, khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vân Hồ lập tức lại rũ đầu xuống, cậu nuốt nước miếng, “Ngươi, ta, ta ra ngoài trước.” Không đợi Tạ Kiến Quân hoàn hồn, người đã ra cửa, cái dáng vẻ hoảng hốt chạy đi trông thế nào cũng kỳ quái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT