Gió nổi lên, Vân Hồ từ trong phòng bước ra. Cậu thấy Tạ Kiến Quân đang ở sân ôn tập sách vở, sợ hắn nhất thời chuyên chú mà bị gió lạnh, liền từ trong tủ lấy ra một chiếc áo dài, định mang đến cho hắn mặc để che chắn gió.
Tạ Kiến Quân đang đọc sách nhập tâm, bỗng một chiếc áo dài màu trắng ngà đưa ra trước mắt. Hắn ngước nhìn lên, Vân Hồ đang sợ sệt đứng trước mặt hắn, “Có... có gió... lạnh.”
Bị cậu nhắc nhở, Tạ Kiến Quân mới giật mình nhận ra trời đã không còn nắng gắt như buổi trưa. Hắn nhận lấy áo dài, khoác lên người, sự ấm áp dịu dàng bao trùm toàn thân. Hắn nắm chặt vạt áo, nói lời cảm tạ.
"Không... không có gì," Vân Hồ nói xong, đầu lại cúi thấp xuống. Đây là thói quen của cậu, hiếm khi dám đối diện với người khác, khi căng thẳng ngón tay liền không kìm được mà xoắn vạt áo.
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, “Cái vạt áo kia mà cứ xoa mãi, e là sẽ rách mất.”
Một tia ngượng ngùng dâng lên trong lòng, mặt Vân Hồ đỏ bừng. Những ngón tay đang nắm chặt vạt áo không biết đặt vào đâu. Cậu ngây người ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn hòa của Tạ Kiến Quân, lắp bắp không nói nên lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play