“Chạy! Chạy! Chạy!” Liên Vân Sơn cởi đôi giày vải trên chân, từng chiếc ném thẳng vào trán hắn, “Hắn nếu dám mang chúng ta đến Thường Đức huyện, thì đã có mười phần mười chắc chắn làm chúng ta không chạy thoát được, ngươi dù có bản lĩnh trời bể, có thể chống lại được những quan lão gia đó sao?”
Mấy người bị mắng, không dám tiếp tục chọc giận hắn, một lát sau, mới có người lên tiếng hỏi lại, “Liễu ca, vậy ta phải làm sao bây giờ?”
Liên Vân Sơn mím môi, “Tới đâu hay tới đó, bất quá cũng chỉ là khai hoang thôi, chúng ta ở trong thôn, ai mà chẳng từng làm ruộng? Chỉ chuyện khai hoang này thôi, có thể làm khó được chúng ta sao?”
“Liễu ca, ta vừa đi phòng chất củi nhìn qua, chỉ dựa vào xẻng và cái cuốc, phải làm đến đời nào? Lỡ mà bỏ lỡ thời gian gieo hạt, năm nay coi như bỏ không!”
“Đúng vậy, Cam Châu này lại hạn, lại úng, lỡ có sơ ý, cả năm coi như mất toi công!”
Mọi người xúm lại với nhau, ngươi một câu ta một lời, ai cũng không chú ý tới Tạ Kiến Quân đã đi đến, hiện tại đang khoanh tay dựa vào cửa, nghe bọn họ thảo luận sôi nổi.
“Bản quan còn chưa lo lắng thu hoạch thế nào, các ngươi ngược lại đã lo xa rồi.” Hắn đột nhiên lên tiếng cắt ngang, làm một đám người giật mình suýt nữa ngã từ trên giường đất xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT