“Mãn Tể, tỉnh dậy đi, chúng ta đến rồi.” Nghe tiếng động, Vân Hồ khẽ đẩy Mãn Tể đang ngủ say trong lòng hắn.
“Đến… Đến đâu rồi?” Mãn Tể dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chậm rãi ngồi dậy, dường như vẫn chưa biết mình đang ở đâu.
“Tiểu tổ tông, đừng ngơ ngác nữa, đến chùa Sùng Phúc rồi.” Tạ Kiến Quân ném Đại Phúc đã tỉnh sớm hơn một bước cho Vân Hồ, còn mình thì nửa ngồi xổm xuống đỡ Mãn Tể đứng thẳng, sửa lại búi tóc rối bời của tiểu thiếu niên.
“Đi vào trong nữa, xe ngựa không vào được, chúng ta phải đi bộ.”
“Được…” Mãn Tể gật gật đầu, vẫn là bộ dáng mệt mỏi không mở mắt ra được, nheo mắt, sờ soạng chiếc áo lông cừu vừa mới bị quăng lung tung, Tạ Kiến Quân nhận mệnh thở dài, khoác áo lông dày lên người hắn, săn sóc thắt một cái nơ ở cổ áo.
Lần vất vả này, đợi đến khi hai người xuống xe ngựa, Vân Hồ sớm đã dẫn Đại Phúc, ở cửa chùa làm cầu tuyết.
“Tiểu thúc thúc, xem kiếm!” Đại Phúc chưa thấy người đâu, đã nghe thấy tiếng này trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play