“Đã làm nhiều việc ác, vì sao không phái binh bao vây tiễu trừ, cho phép bọn chúng cứ thế làm càn?”
“Ai ui, Tri phủ đại nhân, ngài có điều không biết đâu! Hạ quan nhiều lần sai người lên núi bao vây tiễu trừ, không phải tin tức bị tiết lộ trước, người trong trại đã đi không còn ai, thì là tiêu diệt phỉ không thành, bọn bộ khoái bị thương thảm trọng…. Bọn sơn phỉ kia mỗi người thân cao chín thước, có khí chất của Khoa Phụ thời cổ, lại đều là người biết võ xuất thân, giảo hoạt lắm….” Phùng Chi Càng làm như người kể chuyện trong quán trà, nói đến chỗ hứng khởi còn mày mặt hớn hở, múa tay múa chân, mãi đến khi nghe thấy tiếng “Khụ khụ khụ” cảnh cáo của Tạ Kiến Quân, mới hoàn hồn, hai tay chắp trước người, bày ra bộ dạng cẩn thận cẩn trọng, khiếp nhược.
Tuy nhiên, Tạ Kiến Quân cũng coi như đã nghe rõ, Phùng Chi Càng nói tới nói lui, xét cho cùng, chính là muốn đẩy cục khoai lang nóng bỏng này sang cho tri phủ.
Nhưng hắn không lập tức đồng ý chuyện tiêu diệt phỉ, chỉ nói mình sẽ phái người áp tải lương thực cứu tế mới đến, rồi liền đuổi Phùng Chi Càng quay về.
Sau khi Phùng Chi Càng mênh mang rời đi, Tạ Kiến Quân quay đầu lại, hỏi Lục đồng tri.
Vị Lục đồng tri này vốn là người địa phương Cam Châu, làm đồng tri cũng có chút kiến thức, hẳn là có vài phần hiểu biết về mấy vị tri huyện phía dưới.
“Dạ bẩm đại nhân, Triều Giang đích xác có một đám sơn phỉ, hạ quan trước đây tự bỏ tiền túi đưa lương thực cứu tế đến huyện Khúc Lan, cũng bị bọn chúng cướp mất rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play