Hắn lần này ở Xuân Hoa Lâu mở tiệc, vốn là muốn Tạ Kiến Quân như vậy thu tay lại, đừng cùng bọn họ những thương hộ này tranh giành sinh ý, chuyện làm ăn lời ít công nhiều như vậy, có thể có gì hay? Nhưng không những không như ý mình, ngược lại còn bị người ta khinh phiêu phiêu nói mấy câu, cướp đi lương thực.
Trần Nhiên tức nghẹn một trận.
Ai thèm quan tâm đám dân đen kia nhớ ơn tình, lại chẳng thể đem ra ăn được!
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng lời nói không thể nói ra như thế, hắn cưỡng chế cơn phẫn nộ trong lòng, gương mặt gượng gạo nặn ra một tia ý cười, “Tri phủ đại nhân nếu lấy thân làm gương, chúng tiểu nhân tất không phụ kỳ vọng của ngài, chẳng qua chỉ là mỗi nhà góp một ít lương thực thôi, có thể giúp Tri phủ đại nhân ngài bài ưu giải nạn, cũng là vinh hạnh của chúng tiểu nhân.”
Tạ Kiến Quân không chút để ý phẩy phẩy tay, cười như không cười nói: “Trần hội trưởng có được giác ngộ hào phóng cống hiến này, bản quan cũng không tiện ngăn cản, bản quan và bá tánh Cam Châu đều sẽ ghi nhớ ân tình này của Trần hội trưởng!”
“Hẳn là, hẳn là” Trần Nhiên lúng túng cười gượng, suýt nữa một hơi không thở nổi, thầm nghĩ mình bất quá khách khí một chút, vị tân quan này bề ngoài dầu muối không ăn, muốn thứ gì thì lại không chút hàm hồ.
Hắn quyết định ngày mai đi trước tìm Tiền Mẫn thương lượng, tốt nhất có thể thăm dò rõ ràng vị Tạ Kiến Quân này rốt cuộc có địa vị thế nào, lúc đồng tri phủ còn tại vị, chỉ cần đưa đủ tiền là cái gì cũng không quản, đâu giống tiểu tử này, thay đổi pháp mà lăn lộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT