“Không đi.”
Cố Triều Ngọc quay đầu: “Cậu không đi thì tôi đi.”
Trước đó hai người cũng từng có lần không đi cùng nhau như thế này, tình huống cụ thể thể hiện là do Cố Triều Ngọc đơn phương hấp tấp rời đi, Thi Kinh Hạc cũng không đuổi theo. Không rõ chân tướng, Cung Nghiêu nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia: “Hôm nay Cố Triều Ngọc tính đi ăn bún tàu à?” Mỗi lần quán đó xếp hàng dài nhất, muốn nhanh được ăn thì nhất định phải chạy nhanh giành chỗ.
Cố Triều Ngọc đi tới phòng y tế, dựa vào cớ bị té khi chạy bộ trong tiết thể dục, mua không ít băng gạc, povidone và cả thuốc Vân Nam Bạch Dược. Mục đích tự gây thương tích chính là để lấy máu, cho nên vết thương của Thi Kinh Hạc không sâu, chừng ấy thuốc chắc là đủ dùng.
“Mẹ nó, lão tử theo đuổi cô ấy lâu như vậy, thế mà cô ấy lại để người khác đưa thư tình, đây chẳng phải vả vào mặt tao à?”
Nghe thấy hai chữ quan trọng “thư tình”, Cố Triều Ngọc theo bản năng chậm lại bước chân, trực giác mách bảo anh chuyện này không ổn.
Quả nhiên, liền nghe người kia tiếp tục mắng bằng giọng điệu rất xã hội: “Thi Kinh Hạc thì tính là cái thá gì? Da trắng thịt mềm yếu đuối như vậy, tao cho cậu ta chút nhan sắc xem mà còn không vừa mắt.” Một người khác cười hô hố, bày kế: “Vừa hay mai nghỉ, chặn nó trước cổng trường mà xử, khỏi bị lão Cao bắt gặp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play