Cố Triều Ngọc đầu óc vừa căng ra, dùng chính cánh tay đang bị cọ xát kia nắm lấy tay Thi Kinh Hạc. Không khí giữa hai người thoáng chốc như đông cứng lại, Thi Kinh Hạc nhanh chóng rút tay về, trên mặt hiện lên thần sắc khó hiểu cùng chút bực bội bị kìm nén.
Cố Triều Ngọc lúng túng thu tay lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tay tôi sạch sẽ, chẳng lẽ không thể chạm vào cậu, đây là đạo lý gì chứ?”
【 Sợ làm ngươi bị bẩn à? 】666 hiếm hoi thông minh một lần.
Bởi vì diện tích tiếp xúc khi nắm tay quá lớn, chỉ lau sơ bằng giấy ướt không thể giải quyết được, Thi Kinh Hạc lập tức đứng dậy, túm lấy ống tay áo của Cố Triều Ngọc kéo ra ngoài. Cung Nghiêu bị tiếng ghế kéo trên nền đất làm giật mình, đang tám chuyện cũng không nổi nữa, vội la lên: “Đừng có mà đánh nhau đó!” Tuy rằng hắn không biết hai người này vì chuyện lớn bằng trời gì mà định đánh nhau.
May mà đồng phục cao trung Nam Sâm chất lượng không tồi, không bị kéo rách. Cố Triều Ngọc đành ngoan ngoãn đi theo, còn xua tay trấn an Cung Nghiêu: “Không sao, chỉ là đi rửa tay thôi.”
Cung Nghiêu nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng tính hóng hớt vốn là bản năng của con người, huống hồ hai người kia lại là tâm điểm của lớp, mọi người không buồn học hay đọc sách sớm nữa, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Vừa rồi Thi Kinh Hạc nhìn hung dữ thật.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play