Yến Vọng Thư bị nắm lấy tay, y cúi đầu, bàn tay Cố Triều Ngọc thon dài cân xứng, mạch máu xanh nhạt nổi rõ dưới làn da trắng nõn, phơn phớt hồng. Bên tai còn có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ thổi qua lá cây, xen lẫn tiếng chim hót và ve kêu. Yến Vọng Thư thật sự có chút nghi ngờ, nghi ngờ rằng có phải y bị trúng bùa mê hay không, bằng không sao lại có giấc mộng đẹp thế này.
Cố Triều Ngọc nắm tay Yến Vọng Thư, thấy Yến Vọng Thư như biến thành khúc gỗ cứng đờ, liền bật cười, rồi bất ngờ dùng lực kéo người kia lại gần, hai người trán chạm trán: “Nhắm mắt lại.”
Yến Vọng Thư nghe lời nhắm mắt. Nếu như Cố Triều Ngọc nhân lúc y không phòng bị mà giết y, thì y cũng cam lòng.
Thần thức của hai người quấn lấy nhau. Ngay khoảnh khắc đó, Cố Triều Ngọc như có luồng điện chạy khắp người, tê dại đến mức suýt không chịu nổi. Cố Triều Ngọc hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, suýt chút nữa vì sự kích thích quá mạnh này mà bật ra lời thô tục. Cảm giác này còn khó chịu đựng hơn bất kỳ sự khoái lạc trên cơ thể…
Nhưng cậu không thể giống như song tu bằng thân thể mà bất chấp tất cả, vì cậu còn phải đảm nhận nhiệm vụ dẫn dắt Yến Vọng Thư. Hô hấp trở nên nặng nề, đến mức nói ra một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn: “Ngươi… ngươi phải cùng… Đưa thần thức hướng về linh đài đi.”
Cố Triều Ngọc quá chuyên tâm vào dòng chảy thần thức, đến nỗi không nhận ra rằng ngoài hiện thực, cả người cậu đã ngã vào lòng Yến Vọng Thư, như một người không có xương, để mặc đối phương ôm lấy vòng eo nhỏ của mình.
Yến Vọng Thư thật sự muốn nhìn xem tôn giả của y lúc này có biểu cảm thế nào, liền lén mở mắt ra. Nhìn đến thế nào cũng không muốn buông tay, y khẽ cắn lên vành tai đỏ hồng kia: “Tôn giả, ta đã biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT