Đối với người như bà vú này, ứng phó lại càng đơn giản, không cần cố tình làm gì, chỉ cần để bà ta biết Yến Vọng Thư lại có khả năng được người khác tôn sùng, tự nhiên sẽ đem Yến Vọng Thư nâng lên tận mây xanh.
Không ngoài dự đoán của Cố Triều Ngọc, ngay khi Yến Vọng Thư nói “Ta có thể tụ linh khí”, bà vú lập tức buông cái lỗ tai đang bị véo ra, ngồi xổm xuống, trông như còn kích động hơn cả đương sự là Yến Vọng Thư, “Tiểu thiếu chủ, ngài nói thật sao?”
Yến Vọng Thư bị nắm tay lắc mấy cái, gật đầu: “Thật.” Nói xong, y duỗi tay, hội tụ một đoàn nhỏ linh khí trong lòng bàn tay, đưa ra trước mặt bà vú xem, học theo lời Cố Triều Ngọc dạy, “Ta cũng không biết vì sao, chỉ thử một chút liền thành công, có lẽ là năm đó bia linh thạch đã đo sai.”
Đôi mắt bà vú sáng rực, nhìn vào lòng bàn tay của Yến Vọng Thư, phảng phất như trong đó tụ không phải linh khí, mà là sự tâng bốc của người khác cùng những ngày lành rực rỡ của chính mình, “Tin tức tốt này, nhất định phải lập tức bẩm báo gia chủ!” Bà ta đứng dậy, quay người bước đi hai bước, vô tình đá trúng chiếc chậu gỗ đựng quần áo bẩn trên mặt đất, rồi cứng đờ lại.
Thật ra, đống quần áo trong chậu gỗ kia căn bản không phải của đám người Yến nhị ca, mà là của nhi tử bảo bối của bà.
Bà vú có thể trở thành người chăm lo cho Yến Vọng Thư là vì bà ta có một đứa con trai trạc tuổi y. Cũng chính vì thế, hai đứa trẻ vóc dáng tương tự nhau, mặc y phục cũng không quá khác biệt… Dù sao Yến Vọng Thư vẫn là tiểu thiếu chủ trên danh nghĩa, một số quần áo tơ lụa cao cấp gửi đến, đều bị bà âm thầm tráo đổi, mang cho con trai mình.
“Tiểu thiếu chủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play