Nhìn trước mặt mình, Thái hậu là Thuần phi kích động rơi lệ, Cố Triều Ngọc đành phải chấp nhận hiện thực: Thuần phi hoàn toàn không có nửa ý định giết cậu, thậm chí còn vui mừng vì cậu chưa thật sự chết.
Nửa nén hương trôi qua, Thuần phi ngồi nghiêng đối diện Cố Triều Ngọc, vừa dùng khăn tay lau nước mắt, vừa hùng hổ nói, không còn chút hình tượng đoan trang nào:
“Cái đồ già kia, sắp chết rồi còn phải lôi theo một người đệm lưng...”
Thái hậu cứ nhục mạ tiên hoàng như thế chỉ vì một thái giám sống dở chết dở, tân đế thì chỉ lạnh mắt nhìn, cảnh tượng này thật khó mà hình dung.
Cố Triều Ngọc chống đầu, rơi vào trầm tư, nhớ lại từng hành động trước đó của mình mà vẫn không nghĩ ra được là sai ở bước nào. Nhưng thông qua lời than vãn của Thuần phi, cậu cũng hiểu đại khái câu chuyện.
Ngày cậu muốn tuẫn táng trước mặt bá quan, Du Văn Cẩn đã sai người nhốt Thuần phi trong cung điện. Thuần phi kêu trời không thấu, kêu đất không hay, vốn định dùng chút thủ đoạn nhằm cứu Cố Triều Ngọc, ai ngờ lại bị Du Văn Cẩn ngăn cản.
Ngày đó Thuần phi mắng chữ “Bạch nhãn lang” đến mức khản cả giọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play