“Ngươi không xứng.”
Lời đầy tính công kích buột miệng thốt ra, trong đôi mắt phượng hẹp dài của Du Văn Cẩn tràn đầy lạnh lẽo, hiếm thấy khi để lộ ra phần sắc bén của bản thân, sắc bén đến mức giống như một con nhím bị chọc giận.
Bị nói là không xứng, Đa Lợi Khố lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy thú vị. Hắn ta vốn tưởng vị Ngũ hoàng tử này kín đáo dè dặt sẽ không dễ nổi giận, không ngờ lại bị chọc giận dễ dàng hơn hắn ta tưởng. Hắn ta bật cười, “Ta không xứng sao?”
Hắn ta thật sự không có ý muốn được chấp thuận, chỉ hơi ngẩng cằm, thảnh thơi mà nói: “Vậy ai mới xứng, Ngũ hoàng tử điện hạ?”
“Choang” một tiếng, Tiểu Hỉ Tử đang bưng trà không cẩn thận làm vỡ chén trà, mảnh sứ vỡ nằm lẫn trong nước trà nóng bốc hơi, “Vương tử Đa Lợi Khố, ngài không thể nói chuyện với Ngũ hoàng tử của chúng ta như vậy!”
Đa Lợi Khố nhướng mày: “À, xin lỗi, Cố công công cũng từng nói, điện hạ không phải là con chó của y.” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng trong giọng điệu lại hoàn toàn không có chút thành ý nào.
Đa Lợi Khố cảm thấy bất luận là Du Văn Cẩn hay Cố Triều Ngọc, đều rất thú vị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play