Bức tường đỏ sẫm của cung điện đã bong tróc, để lộ ra sắc xám âm u của nền tường cũ, những cành cây khô leo đầy trên tường, thỉnh thoảng có vài chú chim sẻ đậu xuống. Đây là nơi hiếm khi có người qua lại, luôn luôn rất yên tĩnh, bởi vậy tiếng bước chân vang lên trở nên đặc biệt rõ ràng.
Người đến là một thái giám, là tiểu thái giám bên cạnh Cố Triều Ngọc.
“Điện hạ.” Tiểu Phúc Tử là kẻ làm việc cẩn thận không để lọt giọt nước, đối với Du Văn Cẩn, người được Cố Triều Ngọc giao gửi đồ, cũng giữ vẻ mặt ôn hòa, “Đây là vật Cố tổng quản sai ta mang đến.” Nói rồi, cậu ta lần lượt đặt từng món ngọc quý và đá châu báu lên bàn, “Ái chà, nơi này của điện hạ sao lại chẳng thấy một người hầu hạ? Nhất định phải nghiêm trị một phen mới được.”
“Cảm ơn, không cần.” Du Văn Cẩn vẫn giữ bộ dạng lãnh đạm hờ hững, như thể cam chịu số phận, cũng như thể hoàn toàn không để tâm.
Tiểu Phúc Tử lười suy đoán tâm tư của một hoàng tử thất sủng, sau khi hoàn thành mệnh lệnh của Cố Triều Ngọc liền xoay người lui ra, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân dần xa…
Du Văn Cẩn đích thực là người trầm ổn, nếu không đã chẳng thể “ngủ đông” nhiều năm như vậy, nhưng từ sau hai lần Cố Triều Ngọc đến, cứ như thể hắn đột nhiên đánh mất kiên nhẫn, quả thật bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Hôm nay nhận được lễ vật, trong lòng mới bình ổn lại, nhưng ngay khoảnh khắc ý thức được sự thay đổi trong tâm lý, Du Văn Cẩn lập tức nhíu mày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play