Dù Cố Triều Ngọc có muốn chấp nhận hay không, sự việc đã phát triển đến tình trạng như hiện giờ. Cậu lập tức quay đầu nhìn về phía Tạ Ngôn Nhiên, trên gương mặt thanh tú bình tĩnh kia, cậu nhìn thấy sự bối rối. Có lẽ cậu ta đang nghi hoặc vì sao Đoạn Tự Trì lại xuất hiện ở đây. Khi nhìn kỹ hơn lần nữa, cậu còn phát hiện trong biểu cảm ấy có chút mất mát — một loại mất mát rất dễ bị che giấu.
Mất mát? Vì điều gì?
Trong khoảnh khắc, Cố Triều Ngọc không nghĩ ra được nguyên nhân.
【Còn có thể là vì điều gì nữa?】666 như đã hiểu rõ từ lâu, 【Chắc chắn là bởi vì Đoạn Tự Trì ra mặt vì ký chủ! Không phải ai cũng có trái tim rộng lượng như ký chủ đâu, sẽ ghen đấy!】
Nghe xong câu này, Cố Triều Ngọc lại càng căng thẳng hơn. Bị trừ điểm cũng thôi đi, chứ nếu còn lỡ làm đắc tội với “phiếu cơm” nữa thì đúng là tiêu rồi. Nhưng với tình huống hiện tại, đúng là chẳng để cậu có đất dụng võ. Cậu còn đang chờ Tạ Ngôn Nhiên lên tiếng, nói vài lời, để cậu có thể hiểu rõ tình thế, rồi tiếp theo còn biết đường mà ứng biến.
Ngô Bảo Thiên len lén liếc nhìn kẻ đang đứng sau gã — chính là mấy người đang đòi nợ gã, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, rồi trừng mắt nhìn Cố Triều Ngọc: “Cố Triều Ngọc, lại đây. Vừa rồi là tôi nóng tính, là tôi sai. Nhưng em cũng phải hiểu cho tôi chứ. Vì tương lai của chúng ta, áp lực lớn như vậy… Em chia sẻ với tôi một chút chẳng lẽ không phải điều nên làm sao?”
Từng lời từng chữ kia, khi lọt vào tai Đoạn Tự Trì, đều trở nên vô cùng chói tai. Như thể gã cố tình khoe khoang ra thứ gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT