Một mình ở lại phòng khách, Nặc Ai Nhĩ nhìn theo hướng Debby biến mất, ngơ ngẩn ngồi đó hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy mặt mình, hung hăng xoa vài cái, sau đó cười thảm một tiếng rồi cũng đứng dậy, xoay người rời khỏi nhà của Rebertine và Debby.
Nhưng vừa mới bơi tới khúc quanh ở bãi đá ngầm, Nặc Ai Nhĩ đã bị chặn lại. Cậu ta đối diện chính là Rebertine với vẻ mặt có chút lạnh lùng, đương nhiên trong mắt Rebertine không thiếu tia phiền chán, ánh mắt ấy làm cả người Nặc Ai Nhĩ lạnh toát, nhưng cậu ta vẫn thẳng người, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Rebertine tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Rebertine nhìn Nặc Ai Nhĩ trước mặt rõ ràng mang theo ba phần men say mà vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Nặc Ai Nhĩ tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, ngay bây giờ.”
Phảng phất như đã có dự cảm, Nặc Ai Nhĩ gần như có thể đoán được Rebertine muốn nói gì với mình, cậu ta lặng lẽ nhìn Rebertine hồi lâu, rồi trên mặt nở một nụ cười: “Được.”
“Tôi cho rằng lúc đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Rebertine nhìn Nặc Ai Nhĩ đang dựa vào tảng đá ngầm, cố gắng làm bộ không để tâm chút nào, bình tĩnh mở miệng nói.
“Cái gì mà rõ ràng?” Nặc Ai Nhĩ nhìn Rebertine, cảm thấy khó hiểu, cậu ta chỉ muốn làm loạn lúc này, chỉ muốn hồ đồ lúc này.
“Tôi và cậu, không thể nào.” Rebertine hiểu rất rõ lúc này nếu do dự không dứt khoát, như vậy người bị tổn thương sẽ là tất cả, “Cho nên, tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu ý tôi, cũng nên sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm qua thì đừng đến làm phiền Bibi nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT