Ngải Phật nhìn Debby nhát gan như vậy cũng không nói thêm gì, chỉ giữ nụ cười rạng rỡ như mọi khi, “Tôi cũng không tệ lắm nha.” Nói xong hướng Debby làm động tác mời vào, “Vào đi.”
Debby hơi cúi đầu, gật gật đầu, “Được.” Nói xong lại ngẩng lên liếc nhìn Rebertine một cái.
Rebertine quay đầu nhìn vào ánh mắt tràn ngập ỷ lại của Debby, khóe miệng cong lên, trấn an mà vỗ vỗ cánh tay cậu, “Đi thôi, vào đi thôi.”
Debby lúc này mới lại lên tiếng, theo Rebertine bước vào nhà, mà Ngải Phật ở phía sau còn không quên làm mặt quỷ với Rebertine, bị Rebertine làm động tác cắt cổ uy hiếp mới yên ổn.
Vào nhà, Lạp Phu Nhĩ đã đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười đón ba người, nhìn thấy Debby có chút co rúm, Lạp Phu Nhĩ tiến lên chào hỏi cậu, “Chào, Debby, thật lâu rồi không gặp, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, cũng, cũng không tệ lắm.” Debby có chút không quen với sự nhiệt tình của đối phương, lại theo bản năng nhìn Rebertine một cái, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt cổ vũ của Rebertine mới quay đầu cười nhẹ trả lời câu hỏi của Lạp Phu Nhĩ, còn lễ phép hỏi lại một câu, “Còn cậu gần đây thế nào?”
Lạp Phu Nhĩ nhún vai, cười đáp, “Tuy cuộc sống vẫn như xưa, nhưng tôi thấy cũng không tệ lắm.” Hàn huyên xong, Lạp Phu Nhĩ mở ra đề tài mới, “Nghe Rebertine nói cậu pha nước uống ngon lắm, trước đó cậu ấy cũng pha cho chúng tôi thử, nhưng tôi thấy…” Nói rồi Lạp Phu Nhĩ làm ra biểu cảm như nhớ lại chuyện kinh hoàng, “Đó thật sự không phải ký ức gì đẹp đẽ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT